TÔI GẶP THẦN TÀI (Tiếp theo)
8/- LUYỆN PHÉP THỈNH THẦN
(Quỷ-Sứ quấy-nhiễu người luyện Phép)
Đêm hôm đó, sau khi từ nhà Ông Tiều về đến nhà của Sơn ở gần chợ, chúng tôi 3 người cứ bàn tán về tấm giấy Vàng Bạc mà Thần đã viết. "Số 4 khoanh tròn", Po đoán là 96 và 69 vì lấy 100 trừ cho 04 ! Còn Sơn thì đoán là 06, 60, vì lấy 100 trừ cho 40 ! Sau đó cả hai hỏi tôi đoán là số mấy?
Tôi đã cố nhớ lại từng lời nói cũng như dáng cách của Thần lúc cho số ! Vì tôi nghĩ đó là những giây phút liên-quan chặt-chẽ với con Số của Thần cho...Bỗng tôi nhớ lại câu Thần nói và tràng cười sang-sảng của Ông lúc đó:
-"Tụi nó bậy-bạ quá, kỳ này nó sắp đặt cho ra số đó ! Số mắc cười lắm ...ha ha ha..."
Khiến tôi chợt hiểu ra và bật cười không nín được ...
Po hỏi:
-"Anh Toàn nghĩ ra số mấy mà vui vậy?"
Sơn cũng vừa cười theo vừa hỏi:
-"Tui chắc là Cậu đã nghĩ ra số gì hay lắm mới cười như vậy? Số mấy vậy Cậu ?"
Bỗng có tiếng Mẹ của Sơn chen vô, bà vừa từ nhà sau đi ra và nói:
-"Toàn à, Dì-Chế (chị Hai) nghe nói Ông Thần Tài cho em trúng số, vậy lần này em đoán là số mấy? cho Dì-Chế biết để Chế đặt theo được không?"
Nghe vậy, tôi ngần-ngại gãi đầu và sau 1 thoáng suy nghĩ, tôi quyết-định trả lời:
-"Dì-Chế biết không, Em ở nhà này rất quý Chế và tất cả mọi người...nhưng có 2 điều khiến em không thể nói số mà em đoán ra: Thứ nhất, em không chắc là mình sẽ đoán đúng, nói sai, khiến cả nhà đánh thua, em ngại lắm !
Thứ hai, là theo lời Thần nói, cũng như chuyện cho số từ trước đến giờ, "Ai có Tài Lộc tới, thì đánh trúng"... Thần còn không dám nói thẳng Số ra, thì em ... sức mấy mà dám nói ? Cho nên em chỉ biết lẳng-lặng đặt số một mình mà thôi, không dám cho ai biết cả, sợ phạm câu "Thiên cơ bất khả lộ ... liễu"
Chế Hai, mẹ của Sơn nghe tôi nói vậy, bà cũng cười và tiếp lời:
-"Toàn à, Dì-Chế biết mà, Chế chỉ hỏi em chơi thôi, chớ hồi nào tới giờ Chế không thích Cờ-Bạc hoặc chơi Số, ai đặt số kệ họ, Chế không bao giờ đặt tới 1 đồng ! Chế nghĩ mình ráng làm Ruộng, làm Rẫy thì có Tiền, còn đặt Số dễ gì trúng, trong xóm này có biết bao nhiêu người vì đặt Số, vì cờ bạc mà phải bán Ruộng, bán Vườn trả nợ đó !
Chế nghe nói em ngoài chợ trúng nhiều, ai ai cũng đồn, em biết lấy tiền trúng số đó làm phước là hay lắm, nhưng mà nhớ đừng ham chơi số quá rồi tiêu luôn nghen !"
Tôi đáp:
-"Em cũng giống Chế, là từ nhỏ tới lớn không thích chơi Bài, em không có máu Cờ-Bạc ! Tại xuống vùng này, lần đầu tiên mới gặp vụ "Thần Tài cho Số" nên em mới tò-mò đặt thử coi sao, Chế biết không, ở Sài Gòn, tất cả nhà bà con họ hàng của em, không một ai biết thờ Thần Tài, hầu như người Việt ở Sài Gòn không có mấy ai thờ Thần Tài.
Còn Em, tuy có nhiều lần vào các tiệm Tạp Hóa, các Nhà hàng của người Hoa trong Chợ Lớn, thấy có bàn thờ Thần Tài, nhưng không bao giờ em quan-tâm hoặc để ý nhìn xem họ Thờ Ai ở trỏng ? Mãi cho đến bây giờ, xuống đây, hôm ở ngoài "Giòng Giữa" tại nhà Anh Lộc, đó mới là lần đầu tiên em biết nhìn thẳng vào Bàn Thờ Thần Tài đó Chế !
Mà Chế biết không, bây giờ thì em tin vào Ông Thần Tài lắm, vì Ông ta đã làm nhiều điều mà em không bao giờ ngờ được ! Ổng linh thiệt, Em nể Ổng luôn !"
Dì Chế cười hiền-hòa nói:
-"Tại em không biết, chớ ở đây, ngoài Ông Thần Tài ra, còn có nhiều người lên xác Thần khác lắm, như Thổ-Địa Thần, Thành-Hoàng Thần, Ông Quan-Công, Na-Tra Thái-Tử ...v...v... nên ai ai cũng thấy bình thường, có Thần khi lên xác, còn cho nấu cả 1 Chảo Dầu sôi, rồi Ổng lấy Gáo múc Dầu đó lên xối vào người mà không bị phỏng chút nào, chuyện "xuyên quai" chỉ là chuyện nhỏ !"
Tướng-Cướp Bạch-Cục-Đường xem vào:
-"Anh Toàn biết không, nhiều Thần, dùng 1 trái Cầu Gai, bằng Sắt, đường kính khoảng 1 gang Tay, trên đó hàn vô những gai sắt nhọn tua-tủa, rồi hàn dính với 1 đoạn giây xích có tay cầm, Ổng cầm lấy và quất đùng-đùng vào Bụng, vào Lưng mà không hề hấn gì, thỉnh-thoảng, Thần quất trái Cầu Gai đó xuống bàn, mũi nhọn ghim sâu xuống mặt Gỗ, khiến người ta phải lót Khăn rồi bưng 2 Tay xoay-xoay mới nhổ nó ra khỏi cái bàn được! Bởi vậy Bàn ở nhà Ông lên xác Thần thường thấy lỗ chỗ dấu đinh !"
(Đây là ảnh mô-phỏng tôi trình bày để độc giả dễ hiểu)
Sơn tiếp lời:
-Cậu biết không, có Thần còn trải Than nóng đỏ hừng-hực xuống mặt đường, rồi thản-nhiên đi trên đó mà không hề bị phỏng !"
Tôi nghe họ kể một hơi mà càng thêm ngạc-nhiên, tất cả những chuyện "Lên Thần" ở địa-phương này thật là huyền-bí và mới lạ... Đặc biệt là "Thổ-Địa", tôi nghe nhiều người, nhất là ở Vùng 4, khi họ bị mất vật gì trong nhà, hoặc để quên đâu đó mà tìm không ra, họ thường "Vái Ông Tà, Ông Địa"... Như vậy "Thổ-Địa" Thần là có thật giống Ông Thần-Tài sao ?!
Vậy mà chỉ ít năm sau đó, lên Tây-Ninh làm Ruộng, làm Rẫy chung với Anh Võ-Long Sư-Huynh, tôi vì nhớ đến chuyện "Ông Địa lên xác" ở địa-phương này, nên khi tu tập Mật, trong kinh-điển có phần Luyện "Phép Thỉnh Thần" như sau:
"Người luyện Phép này phải đắp 1 nền nhà 4m vuông, nền và vách phải tô lên trên bằng phân Trâu, mà phải là của con Trâu Trắng...Rồi tu luyện suốt 100 đêm...cho đến khi Thổ-Địa Thần tại nơi đó xuất hiện ! "
Lúc đó, tôi làm ruộng rẫy của Nghĩa, bạn với Võ-Long Sư-Huynh, Nghĩa là con của 1 cán bộ nằm vùng VC cấp cao, nên sau 1975 có rất nhiều ruộng đất! Thời-điểm đó, mấy Ông "đỉnh-cao-trí-tuệ" mới đổi tiền nên cả nước ai ai cũng nghèo đi, đồng tiền khó kiếm...
Để tiết-kiệm, và lúc đó Trâu bên Campuchia bán rất rẻ, nên Ông cán-bộ cho tiền Nghĩa sang Campuchia mua thêm cặp Trâu để cày Ruộng, nhưng đường đi nhiều nguy-hiểm, trộm cướp... Ba của Nghĩa từng thấy tôi tập võ, nên tin-tưởng và nhờ tôi làm ..."cận-vệ mất bát dĩa"... ủa lộn, cận-vệ bất-đắc-dĩ cho Nghĩa sang Campuchia mua Trâu !
Nghĩa nhỏ hơn tôi 1 tuổi, tuy hiền nhưng lại có tánh ăn-cắp vặt và cả lo, chuyện lớn nhỏ gì cũng thành 1 vấn-đề của Nghĩa, hắn lo-lắng đủ mọi chiều... ngang dọc, thượng-hạ, đông tây... Nên chúng tôi đã ... âu-yếm mà gọi hắn là "Nghĩa Lo" thành chết Tên luôn cho đến nay !
Dịp may hiếm có, nên tôi đã giắt trong người 1 cây Dao găm .. hộ-thân, cùng với Nghĩa, từ Tây-Ninh đi bộ, băng rừng lội suối suốt cả tuần vượt biên-giới, đến đất người Campuchia, qua những làng mạc nhỏ bé, hoặc những cánh đồng ... đồng-không-mông-quạnh để tìm mua Trâu. Trên đường đi, khi nghe tôi nói là nên tìm mua Trâu Trắng thì Nghĩa -Lo ...lo-lắng nói:
-"Bác Toàn không biết, chứ Trâu Trắng, nông-dân gọi là "Trâu Cò", sui lắm, ít ai dùng nó để cày cấy, nếu nhà nào Trâu sinh ra Trâu Cò, là vội bán cho lò mổ liền chớ hỗng dám nuôi ! Vậy mà Bác cứ đòi tìm mua Trâu Cò mần chi vậy ?"
Tôi đành phải tiết-lộ cho Nhơn Lo biết về "Phép Thỉnh Thần luyện 100 đêm" mà tôi dự-định sau khi mua được cặp Trâu trắng, ủa lộn, Trâu-Cò tôi sẽ luyện Phép ! Nghe vậy, Nhơn-Lo khoái quá, hắn đề-nghị là Tôi luyện trước khi thành-công thì phải dạy hắn luyện theo ! Tôi đồng-ý !
Thế là sau gần 1 tháng trời lặn-lội trên đồng ruộng Campuchia, tìm được chợ mua bán Trâu Bò, chúng tôi dắt đôi Trâu Cò về đến khu Ruộng Rẫy của mình... Ba ngày sau, khi Ba Má của Nhơn Lo từ Chợ ra thăm, Ba của Nhơn đã tức giận đến xanh mặt lúc nhìn thấy cặp Trâu Cò ! Ông nói:
-"Tụi bay đúng là dân công-tử, ai mà mất công lặn lội qua tới Campuchia cả hơn nửa Tháng rồi dắt về 1 cặp Trâu Cò ! Thiệt là tức tụi bay hết biết luôn !"
Tôi vội trả lời ngay, kẻo Nhơn-Lo ... "thành-thật khai báo" thì kẹt tôi:
-" Dạ thưa Bác, tại bên mình tin dị-đoan cho rằng Trâu Cò xui-xẻo, chớ ờ Campuchia, và ở Ấn-Độ, thì người ta lại quý Trâu Cò lắm, họ cho rằng Trâu Trắng và Voi Trắng là 2 con vật được Đức Phật nhắc đến nhiều trong những lời giáo-huấn của Ngài, do-đó, người ta mới để ý thấy rằng hễ Trâu và Voi mà có màu trắng thì lại rất khôn hơn các loại khác...
Như cặp Trâu Cò này, tuy mới về Ruộng mình có 3 ngày, Trâu Campuchia mà tụi cháu nói tiếng Việt, Trâu đã biết nghe liền, hô "Thá, Ví" là nó quẹo ngay! (Thiệt là Trâu có khiếu học ngoại-ngữ còn giỏi hơn mấy Tiến-Sĩ bi giờ !)
Ngoài ra, trước khi đi mua Trâu, cháu cũng đã học hỏi cách coi tướng Trâu, nên thấy cặp này thuộc loại "Trâu Cổ" cục bướu cao, xoáy lông tròn đều và đẹp, Răng cũng hỗng có cái nào chỏi cả, y như có đi cho Nha Sĩ làm thẩm-mỹ rồi...thật là giống tốt đó Bác !"
Hai Ba Má của Nghĩa-Lo, vốn đã thương tôi, nên sau khi nghe tôi nói 1 hơi, Ba của Nghĩa bèn đến nhìn quanh cặp Trâu 1 chút, làm như muốn chứng-thực lời tôi nói, nhưng thực ra, tôi biết là họ cũng chẳng có chút kinh-nghiệm nào về Trâu Bò cả... Nên sau cùng Ổng nói:
-" Ừa , Tao thấy cặp này bự con và có vẻ khôn thiệt, tụi bay ráng tập cho nó biết cày cấy tốt đi nghen, làm Ruộng mà không xong là chiện của tụi bay, trúng thì nhờ, lỗ thì ráng chịu, đừng trông tao bỏ tiền thêm cho nữa !"
Khi cả hai Ông Bà ra về, Nghĩa-Lo cười khì khoái trí, hắn hỏi tôi:
-"Sao Bác hay quá dzậy ? nói 1 hơi làm Ba tui ổng xui luôn, nếu không Ổng chửi cho rát lỗ Tai luôn !"
Sau đó, để luyện "Phép Thỉnh Thần", chúng tôi làm theo đúng y sự chỉ dẫn trong kinh:
Dùng đất sét đắp một cái nền nhà mới cách căn nhà mà 3 anh em tôi cất giữa ruộng, khoảng 8m, và đan cây, dựng vách bằng đất sét trộn Rơm, làm thành 1 căn "mật-thất" vuông vức gọn-gàng...
Xong lại đào 1 cái Hố ngoài rẫy, lót bao nylon xuống hố rồi mới "tiếp-thu"... ủa lộn ... "thu mua" ... ủa lộn.. thu gom các đống phân Trâu, đổ vào hố đó phơi nắng phơi gió cả tuần, khi đã bay hết mùi phân, chỉ còn lại mùi Cỏ, thì chúng tôi mới đổ nước vào, quậy lên, phân Trâu lúc đó như là xi-măng nước vậy, nên khi dùng để tô quét lên tường cũng như nền nhà, thì tường và nền nhà có một màu trắng ngà trông rất đẹp và không hề hôi-hám gì cả...
Khi luyện phép "Kêu Thần", gần đến Trưa, tôi phải đóng cửa, vào trong ... "mật-thất" đó, trì Chú và ngồi thiền...sau đó chỉ ăn một bữa cơm chay đúng Ngọ mà thôi. 12 giờ Đêm đến thì ngồi xếp bằng, hễ niệm một câu Chú là ném một hột Cải về phía trước, cho đủ cả 4 hướng, không cần niệm nhiều... chỉ niệm mỗi hướng có 840 câu thôi
...Khoảng được gần 100 đêm thì trước mặt mình sẽ hiện ra đủ mọi hình-tướng... Từ Thú Dữ, quái-vật, Quỷ, Ma, Hung-Thần...v...v... Nếu mình không định-tâm mà bị sợ-hãi trước các hình ảnh đó, mà mình bị ..."tái đé trong quần...chúng ... ta"thì mình sẽ ... "ô hô ai tai... tẩu hỏa nhập Ma" luôn !
Còn nếu Tâm Thiền của mình vững định, vượt qua được, thì Thổ Thần, hoặc các chư Thần nào đó ở địa-phương sẽ hiện đến và ... gởi lời chào mừng thân-ái thật-sự ...(chứ không như kiểu "16 chữ Vàng, ngang-tàng...lấn chiếm Biển Đông đâu !")
Tuy đã luyện xong 100 đêm, nhưng qua đêm thứ 101, lúc 11giờ 30 khuya, tôi vẫn chui vào trong căn "mật-thất" đó, đóng chặt cửa lại, vặn đồng hồ đến 12giờ 15 khuya là báo thức... xong tôi lăn ra nền đất ngủ 1 giấc ngon lành!
Đúng lúc đồng-hồ reo báo thức, tôi vội choàng dậy, bấm tắt nút reo, rồi tôi vươn vai... dùng hết sức bình sinh của ...lá Phổi ốm đói nghèo nàn của mình mà ...rống lên thật to, thật ghê rợn ...Đồng thời tôi bắt đầu múa 1 bài quyền tứ-trụ, nhưng cố-gắng đánh thật mạnh, cũng như dậm chân đùng-đùng ...trong khi tay chân múa may điên-cuồng, thì cái miệng của mình cũng gầm gừ thét gào đủ kiểu...
Tiếng dậm chân, tiếng đánh võ huỳnh-huỵch cùng với tiếng thét gào lồng-lộng giữa đêm khuya khiến Nghiã-Lo đang ngủ ở căn nhà bên cạnh, vội chồm dậy, chạy sang căn ... mật thất của tôi...và hắn chỉ dám đứng xa xa, núp sau thân cây Chuối để ... vừa nghe vừa run lập-cập...(Nhất là đêm hôm đó, Anh Võ-Long-Sư-Huynh lại không ở trong "căn nhà 3 đứa" mà Anh lại bận việc phải về nhà thăm Vợ cách đó khoảng 50KM)
Sau khi tôi đã vừa hết hơi... vừa hết "bin", mình mầy mổ hôi nhễ nhại, tóc đã ướt mem mà tôi còn lấy tay vò đầu cho rối lung-tung...Rồi tôi mới xô cửa mở ra, lăn đùng ra sân, nằm sóng-xoài ngửa mặt lên trời mà thở ... như Bò rống !
Nghĩa-Lo hết hồn chạy lại bên tôi, hắn hỏi:
-"Chời ơi, Bác Toàn thấy gì mà vừa đánh đùng-đùng vùa la bai-hải dzậy ? Bác có sao hông ?"
Tôi lúc này bị đứt hơi thật, không còn thốt ra lời... chỉ phều-phào ngáp-ngáp như xì-ke lên cơn ghiền thuốc, dơ tay chỉ chỉ về phía bóng tối của rừng cây Cao-Su đen thẳm sau nhà...Khiến Nghĩa-Lo nhìn theo... qua ánh trăng mờ nhạt của đêm Thu, mặt hắn trông tái nhợt... hắn nói:
-"Bác chỉ cái gì dzậy ? Tớ nào có thấy gì đâu?"
Tôi bèn nói:
-"Bác nằm xuống đất đi, ngửa mặt lên trời, và dùng 2 tay như Tớ, che Mắt lại !"
Lập tức Nghĩa-Lo làm theo, hắn nằm bên cạnh tôi và im thin-thít...
Một lúc sau, khi hơi thở của mình đã điều-hòa, tôi mới lồm-cồm ngồi dậy, và tôi ra giếng kéo nước lên tắm, nước giếng vùng cao, đêm khuya rất lạnh, nhưng vì mình vừa mới tập võ xong, cả người nóng hừng-hực, nên mỗi gáo nước dội vào người là một mát mẻ thoải mái, trong khi người đứng nhìn, không tắm, là Nghĩa-Lo lại cảm thấy lạnh đến rợn người !
Tắm xong vào nhà, tôi nói ngay vì biết Nghĩa-Lo đang nóng lòng muốn biết chuyện gì đã xảy ra, Tôi kể:
-"Bác biết không, đêm nay, khi đang ngồi trong mật-thất, tớ bỗng thấy 1 con Trâu đen khổng lồ, chạy bắn khói từ xa phóng cặp sừng thẳng vào ngực tớ, tớ chưa kịp né thì nó đã xuyên qua người tớ mà biến mất tiêu !
Sau đó, đủ loại người mà người không ra người, Ma không ra Ma, Quỷ không ra Quỷ, chỉ biết là dòm thấy phát sợ điên luôn... họ luân phiên hiện ra đánh tớ ! Tớ cũng niệm chú 1 hồi, không biết Ai nhập dzô mình mà gầm thét dữ lắm và múa võ đánh lại đám Quỷ Ma kia... Đánh tới mình đứt hơi thở, mệt muốn chết luôn ... Sau cùng mình đá được cái cửa mở, lăn ra ngoài mới hết đó Bác !
Nghĩa-Lo... lo-lắng hỏi:
-"Nhưng sao hồi nãy Bác chỉ tay về phía Rừng Cao-Su rồi biểu tớ nằm bịt mắt lại ?"
Tôi đáp:
-"Vì lúc nằm ngoài sân đó, tớ vẫn còn nhìn thấy biết bao nhiêu "Chư-Vị" dữ-dằn còn đứng đầy ở bìa Rừng, Tớ lo Bác nhìn rồi Bác sợ đến mất hồn luôn, nên mới nói Bác che mắt lại đó !"
Nghĩa-Lo lắc đầu rồi nói:
-"Bác có Thầy Tổ trong người, nên Ma Quỷ mà quấy phá thì Thầy Tổ nhập dzô đánh lại, còn Tớ hỗng có học gì cả, nên chuyện luyện phép "Thỉnh Thần" này...Tớ hỗng dám theo Bác học đâu ...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét