TÔI GẶP THẦN TÀI
ATOANMT (Tiếp theo)
Anh Lộc liền thắp nhang trước bàn thờ Thần Tài và bắt đầu khấn vái bằng tiếng Triều-Châu, sau khi khấn, thì đồng loạt mọi người trong nhà đều cùng nhau “niệm Chú” !
Lúc đó, tôi chỉ biết 1 vài câu Tiếng Triều-Châu như “Ăn, Uống” mà thôi, nhưng khi nghe họ niệm một bài chú dài, thì tôi chỉ nhớ mãi câu đầu như sau:
-“Thi lên lên, Tỳ lền lến ...” (Thi = Trời, Tỳ= Đất)
Có nghĩa là:
-“Trời linh linh, Đất linh linh...”
Lúc đó hầu như 90 % những người có mặt ở đó, ai ai cũng đều thuộc và cùng đọc bài Chú Cầu Thần, nên tiếng đọc cứ râm-ran mãi, Tôi để ý, thì cứ đọc xong, họ lại đọc trở lại từ đầu câu “Thi lên lên, Tỳ lền lến ...”
Trong khi Anh Lộc ngồi bên cạnh Cậu bé, thì cứ lấy miếng giấy Vàng Bạc châm vào cây Đèn Dầu nhỏ, đốt, rồi quơ miếng giấy đang cháy đó vòng-vòng quanh 3 cây Nhang đang cháy ở Lư Hương, xong tiếp tục quơ miếng Giấy cháy đó vòng-vòng quanh 3 cây Nhang đang cháy ghim ở miếng Giấy Tam Giác trên đầu Cậu Bé “lên xác”.
Tôi quan-sát và thầm-nghĩ cách làm đó của Anh Lộc dường như muốn “dẫn” khói Nhang từ 3 cây nhang trong Lư Hương sang 3 cây Nhang trên đầu Cậu bé vậy ! Vì Anh Lộc, miệng thì liên-tục niệm Chú, tay cứ đốt hết tấm giấy Vàng Bạc này xong, thì lại đốt tấm giấy khác và tiếp-tục quơ vòng-vòng nữa!
Họ đọc như vậy khoảng 9, mười lần, thì cậu bé ngồi “lên xác” cạnh tôi bỗng chuyển động !
Trước tiên là 2 cánh Tay, Cậu ta thân thì lắc-lư, cả người giựt-giựt như bị động-kinh, còn hai Bàn Tay cứ chà lên chà xuống, đẩy miếng Giấy Tam Giác Vàng Bạc lên xuống ở trên Mặt, cho đến khi miếng giấy đó cùng mấy cây Nhang ghim trên nó rơi xuống đất !
Ngay lập tức mọi người chung quanh vội chắp tay xá lạy, và nói:
-“A Côn, A Côn lái ...” (Ông về, Ông về rồi)
-“Xỉa A Côn chịa Tế ... (Thỉnh Ông dùng Trà)
Còn cậu bé thì mắt trợn-trợn, cả người rung giật như bị lên cơn động-kinh, chỉ hừ 1 tiếng, rồi dùng bàn Tay Phải đưa ra, bàn Tay nắm lại, chừa ngón Cái cong-cong, y như dấu hiệu “Good”, hoặc dấu đưa tay đón xe vậy, rồi Cậu bé gầm-gừ trong miệng, nói mỗi một tiếng:
-“Tùa !”
Nói xong là cậu giựt người 1 cái rồi ngả ra sau, may là mọi người vây quanh kín-mít, nên cái ngả người của cậu đụng vào người ngồi sau lưng nên cậu không bị té ngửa ! Rồi cậu ta không giựt người nữa, mà mắt mở to ra bình-thường trở lại. Mọt người đều “Ồ” lên và nói:
-“Ủa, Ông thăng ra rồi !”
Thấy vậy, Anh Lộc gãi đầu nói:
-“Sao bữa nay Ông kỳ vậy, mới nhập dzô chỉ nói 1 tiếng “Tùa” rồi thăng ra liền, thôi mình cầu lại !”
Trong khi Anh Lộc lo lấy miếng Giấy Vàng Bạc khác, xếp hình Tam Giác và xỏ 3 cây Nhang, thì tôi nghe tiếng xầm-xì chung quanh, có người nói:
-“A Côn tá Tùa, chi nghì xì A Tùa Côn lái đó”
(Ông nói Tùa, chắc hồi nãy là Ông Đại Ca về đó)
Nghe vậy, tôi hiểu tiếng “Tùa”, là cách nói của Người Triều-Châu, còn Người Quảng thì nói:
“Tài”
có nghĩa là tiếng của chữ “Đại” = 大
Như người Triều-Châu nói: ”Tùa Hia”
Người Quảng-Đôngnói: ”Tài Có” đều cùng nghĩa là:
“Anh Hai”, “Anh Cả” hoặc ”Đại Ca” vậy !
Rồi Anh Lộc lại thắp Nhang, lại đốt giấy quơ vòng-vòng như hồi nãy, và tất cả mọi người lại râm-ran đọc Chú ! Một lúc sau, Cậu Bé lên xác cũng giựt người, chà Mặt y như lúc trước.
Có dấu hiệu của “Thần nhập vào người”, nhưng Thần lại cũng chỉ giơ Ngón Cái ra và phán có mỗi 1 tiếng : -“Tùa” mà thôi, rồi Thần... co giò thăng mất !
Sau khi đến cả 3 lần “Cầu Thần” mà đều như vậy, Anh Lộc bỗng vỗ vai tôi và nói:
-“Hồi nào tới giờ, hễ tụi tui cầu Thần là thần dzìa liền và cho số, nhưng bữa nay lại mới nhập dzô rồi thăng ra liền, mà có mình Chú Toàn là “Tàu Lạ Biển Đông”, ủa lộn ! Là “người lạ” ngồi đây! Tui nghĩ chắc Ông Thần kị Chú cái gì đó, nên thôi Chú cảm-phiền ra ngoài sân đứng chờ một lát đi nghen...Nói tiếng Pháp là : “Sọt ti đờ le, ra gốc Me ngồi chờ !” (sortir, se déclarer,)
Không hiểu gì cả, nhưng tôi cũng đứng lên, chen qua đám đông trong nhà để ra ngoài sân, lúc đó tôi mới biết là người đến coi đông nghẹt, bao hết cả trước cửa và 2 cái cửa sổ của nhà Anh Lộc, thảo nào lúc ngồi trong nhà, Tôi thấy tối hù-hù !
Tôi ngẫm-nghĩ và lấy làm lạ, vì ngay khi nghe Anh Lộc nói cầu Thần Tài, tôi đã cẩn-thận ngấm-ngầm niệm Chú thỉnh chư Hộ-Pháp trong người mình đi ! Vì tôi sợ mình thường-xuyên luyện tập, nên lúc nào trong người cũng có Chư Hộ-Pháp theo, sẽ ảnh-hưởng đến việc Cầu Thần.
Ở cái Quận nhỏ này, thời-gian trước khi tôi còn trong Tù cải-tạo, chỉ có hai lần tôi ra tay đánh võ:
Lần thứ nhất là tôi can-thiệp vào chuyện 1 tù-nhân Không-Quân, đánh nhau với 1 Tù nhân Người Miên (Khmer) lính bộ-binh địa-phương, rồi khi anh Người Miên này đánh có vẻ thua, thì 2 anh Người Miên khác nhào dzô đánh hội-đồng, thành ra 3 đánh 1 ! Thấy vậy tôi đành nhảy dzô và ... đá 1 anh văng ra khỏi cuộc chiến ! và giải hòa luôn vụ đánh lộn trong Tù đó.
Người chứng kiến việc đánh lộn này là tên Po, hắn nhỏ hơn tôi 1 tuổi, tuy không đi Lính gì cả nhưng vẫn bị bắt ở Tù, lý-do: Hắn nổi tiếng là “Tướng Cướp Bạch-Hải-Đường” của địa-phương !
Thời đó, dân giang-hồ thường truyền miệng nhau về Tên “Tướng Cướp Bạch-Hải-Đường”, chuyên cướp của nhà Giàu rồi cho nhà Nghèo, ngưỡng-mộ hắn, nên tên Po cũng bắt chước, tuy nhà hắn thuộc gia-đình khá-giả ở địa-phương, nhưng hắn lại âm-thầm ban đêm bịt mặt đi cướp, lúc cướp thì xưng là “Bạch Hải Đường” rồi đem tiền của cướp được cho nhà nghèo !
Tên Po là người Triều-Châu, nhà sát Biển nên vừa đánh Cá biển, vừa trồng Rẫy, tướng người cao ráo vạm vỡ, nói năng nhỏ-nhẹ hiền-lành, đặc-biệt có nụ cười rất hiền-hòa dễ mến ! Ai ai tiếp-xúc với hắn, đều không bao giờ ngờ được hắn là Tên Cướp giỏi Võ lừng danh của địa-phương ! Nhất là cái Mặt của Po lúc nào cũng có vẻ ...
"Ngây-thơ trong sáng...chỉ thỉnh-thoảng gây Án trong Đêm !"
Do hắn ỷ lại, nên sau cùng người ta cũng rình và vây bắt Hắn nên mới ... dzô nghỉ-mát ở trong tù cải-tạo chung với tôi !
Hôm đó, chứng-kiến tôi đá văng 1 anh người Miên lực-lưỡng, hắn để ý, nên ngay lập tức buổi tối, hắn dời cái Chiếu ngủ của hắn đến nằm cạnh Tôi !(Lúc đó, nguyên căn “Hợp-Tác-Xã” của chế-độ cũ được biến thành nhà Tù, tù nhân tự đem Chiếu vào trải dưới đất và giăng Mùng ngủ, buổi sáng thì cuốn lại !)
Khi tên Po đến nằm cạnh tôi và làm quen, hắn mới nói cho tôi biết hắn là “Tướng Cướp Bạch Hải Đường” của địa-phương, nghe vậy, tôi nói:
-“Po à, cái tên “Bạch Hải Đường” có người xài trước rồi, tui nghĩ Po hông nên dùng nó, mà hãy đổi cho khác đi !”
Po hỏi:
-“Vậy Anh thấy tên nào hay khác, nói cho Tui biết nghen !”
Tôi cười đáp:
-“Người ta dùng “Bạch Hải Đường”, thì chú mày dùng “Bạch... Cục Đường” cho nó khác !”
Nghe tôi nói xong, tên Po và thằng nằm kế bên cười lăn-lộn mún chít luôn ! Nhưng sau khi nín cười, tên Po nghiêm mặt nói với tôi:
-“Anh Toàn à, hồi chiều khi thấy anh đá ông Miên kia, tui biết là anh có Võ, tui khoái lắm, bây giờ tui muốn nhờ anh một chuyện, hy vọng anh giúp cho nghen !”
Tôi đáp:
-“Võ gì mà Võ, tui chỉ hên thôi, tại Đá tầm-bậy mà trúng tầm-bạ đó !”
Po nói tiếp:
-“Thôi đừng có giỡn mà Đại Ca, nhìn cách Anh Đá, Tui biết, nhưng trong Tù này có 1 thằng, cũng nổi tiếng là giỏi Võ, mà hắn nghe tiếng Tui, nhưng không biết tại sao là ghét tui, hắn mới thách tui chiều ngày mai, ra phía sau trại Tù này “dợt” tay đôi với tui đó!
Nhưng mà mấy bữa nay, trong Tù cho ăn canh gì mà tui ăn xong bị “Tào-Tháo rượt” , hôm qua tới nay cứ chạy ra chạy dzô nhà Cầu hoài, nên tay chưn bủn-rủn hông có sức. Nên tui có nói với nó là để tui nhờ anh ra thay tui thử sức với hắn trước, chừng nào tui khỏe sẽ đấu với nó sau !”
Nghe tên Po nói xong, tôi bỗng nổi cáu, bèn gằn giọng với hắn:
-“Chú mày nghĩ gì lạ vậy ? Tui trong Tù buồn muốn chết, không biết ngày mai ra sao, vậy mà chuyện chú mày cà khịa võ vẽ với nhau có mắc mớ gì đến Tui mà lại lôi tao vô mần chi hả ? Dẹp đi, Tui không muốn dây dưa vào mấy chuyện du-đảng của chú mày đâu !”
Nghe tôi nói gắt-gỏng vậy, nhưng tên Po vẫn cười ngọt ngào, từ-tốn đáp:
-“Dạ, tui biết là hỗng phải chuyện của Anh, nhưng tui thấy trong đây chắc chỉ có Anh là đánh được thằng cà-chớn đó. Thằng này cao lớn hơn tui 1 chút, nhưng nó tự-phụ là giỏi võ nhất xóm trên, phách lối lắm, Tui thì ở xóm dưới, nghe về nó nhiều, nhưng tui chưa có dịp đụng với nó !
Hơn nữa, hồi chiều khi tôi khen anh có “Nghề”, nó nói Anh mà có bao nhiêu, gặp nó là chỉ 1 cú song-phi là anh gục ! Nên tui có cá với nó là: Để tui rủ anh đấu, nếu mà trong 3 chiêu nó không hạ được Anh, thì nó phải bao Anh và Tui 7 buổi Ăn Sáng !
Anh trong này, khi đến bữa cơm tui thấy anh ăn chậm quá, nên toàn là ăn cơm trắng mà thôi, đồ ăn bị người ta dành ăn hết ráo, Anh lại không có ai thăm nuôi, nên ốm nhom ốm nhách, ốm dzậy nguy hiểm lắm Anh, sẵn dịp này, Anh ra tay để thằng đó lo cho anh 1 tuần Ăn lấy sức lại cũng đỡ mà ...Anh làm ơn ra thử với nó 1 chút thôi là xong ... tui xin Anh đó, anh làm ơn làm phước đi Anh !”
Thấy nụ cười hiền-hòa dễ mến cộng thêm lời năn-nỉ của Po, Tôi cũng dịu cái nóng xuống, nên nói:
-“Thôi được, Tui không hứa, nhưng chiều mai ra coi gặp thằng đó ra sao rồi mới tính !
Khoảng 6 giờ chiều hôm sau, Po đưa tôi ra phía sau của Trại Tù gặp cái tên cà-chớn đó, hắn thấy tôi đi với Po lại, bèn cười một nụ cười ... “nham-nhở” rồi nói liền:
-“Tướng Anh ốm-nhom-ốm-nhách mà đánh tui sao lại hả? tui chỉ cho Anh 1 đá là Anh bay dzô hàng rào luôn đó, thôi nghỉ đi, để tui chờ thằng Po khỏe lại rồi mới đấu !”
Đúng là cái tên cà-chớn cà-cháo, nhìn cái bản mặt nó là hỗng ưa chút nào, nên Tôi nói”
-“Hỗng sao, tại vì mình không có đấu gì hết ! Tui sẽ đứng cho Ông đánh tui 3 chiêu rồi nghỉ, vậy thôi ! Ông cứ ra tay đi !”
-“ Anh nói thiệt hả? Ngon hé, tui ra đòn Anh bị đau ráng chịu, hông thưa ban Quản Giáo nghen !”
Lúc đó có khoảng 9 mười người nghe chuyện nên bao lại thành 1 vòng tròn nhỏ quanh Tôi và tên cà-chớn, bỗng trong đó bước ra 1 chú Bộ-Đội gác Tù, chú ta nói:
-“Mấy anh muốn đấu Võ thử sức chơi, tui cho phép đó, miễn là ai hô “thua” thì nghỉ chứ hông cho oánh tới chết đâu nghen !”
Nghe vậy, tên Po đẩy tôi ra phía trước và nói:
-“Anh ra thế đi cho nó tấn-công !”
Tôi liền bước ra và nói:
-“Được rồi, chú mày ra tay đi, Tui cho đánh 3 chiêu đó, tui mà hông té thì chú mày thua nghen !”
Ngay lập tức tên cà-chớn cung tay và nói:
-“Tui đếm 123 là đánh đó”
Sau khi đếm đến 3 mà thấy tôi vẫn đứng xuôi tay tỉnh bơ, hắn nhào đến, dùng chân Phải đá 1 cái thăm dò vào hông Trái của tôi, cái đá này đơn-giản, không nhanh, nên tôi dùng cánh tay Trái của mình vụt xuống đỡ dễ-dàng.
Ngay lập tức hắn chuyển thế, đá phát thứ hai thật nhanh và mạnh tạt vào màng-tang của tôi, tôi vội đưa tay lên đỡ .
Hắn liền rùng mình ngồi xoải xuống, tôi biết ngay là hắn sẽ dùng thế để phóng lên cao, và đúng y như tôi nghĩ, hắn phóng người lên và đá song-phi thẳng vào mặt tôi.
Tôi vội hụp đầu xuống tránh, đồng-thời, theo đúng “bài bản” là khi hụp đầu xuống như vậy, ta luôn luôn phải đưa tay vuốt ngang đầu từ trước ra sau !
Cũng may là khi tôi vuốt ngược ra như vậy, đụng ngay vào cái Gót chân của hắn, mà hắn đã cố tình quặt ngược lại, hầu cái Gót có thể quất vào Gáy của Tôi ! Tôi còn nghe tiếng ai đó kêu lên:
-“Chết ! Chết”
Khi đã hất được cái Gót chân của tên cà chớn ra, và hắn đã bay qua đầu tôi rồi đáp xuống sau lưng tôi, nên tôi vội quay phắt người lại, và ... nổi giận !
Vì hắn ra đòn kiểu này, móc Gót vào Gáy người là 1 đòn độc, có thể gây chết ! Trong khi tôi và hắn không thù oán gì, chỉ gọi là thử sức với nhau mà hắn ra ra chiêu hiểm như thế, nên tôi điểm mặt hắn và nói:
-“Cha, chú mày ra chiêu độc quá ta ! Tui đã nhường cho 3 chiêu rồi, nhưng vì chú mày đánh kiểu này, nên bây giờ, tui sẽ cho chú một bài học, mà tui chỉ đánh 1 chiêu thôi. Chú mày thủ-thế đi ... rồi chưa ?”
Khi hắn vừa nói tiếng “Rồi”
Thì tôi nhào đến khoa tay Trái, rồi khoa tay Phải, xong cong Chân đá dứ về phía đầu của hắn, hắn vừa đưa tay đỡ cái ... hư-chiêu đó thì Chân tôi đã hạ thấp xuống và đá vụt vào cái Hông trống rỗng của hắn !
Nghe 1 cái bụp, cả người hắn bay cái vèo nhào ra đến tận hàng rào của lùm cây ! nằm 1 đống, mặt xanh lè xanh lét !
Vì hắn lớn con lại cao, nên tôi vội quát:
-“Po, ra phụ đỡ nó dzô”
Nên tôi và Po chạy lại xốc nách hắn lên vào dìu vào trong trại, tôi làm bộ vừa hỏi vừa xoa cái hông của hắn:
-“Có đau lắm không? để tui chà chà cho đỡ đau nghen !?”
Nhưng thực ra tôi đã âm-thầm niệm chú giảm đau cho hắn ! Và không 1 ai biết là tôi có học Phép tắc gì, Po và mọi người lúc đó chỉ nghĩ là tôi có biết Võ Thiếu-Lâm mà thôi !
Vậy mà sao hôm nay, dù tôi đã thầm niệm chú mời Chư Hộ-Pháp ra khỏi người mình, nhưng tại sao lại khiến Ông Thần Tài không nhập vô được ?
Còn đang băn-khoăn suy-nghĩ chuyện năm xưa, bỗng Anh Lộc từ trong nhà đi ra cùng với thằng nhỏ “lên xác”, Anh nhìn tôi có vẻ buồn buồn, Anh nói:
-“Chú Toàn à, hồi nào tới giờ, Tui và cả nhà Tui, Má tui, với mấy em tui ai ai cũng quý Chú hết, đối đãi với chú đàng-hoàng, mà sao bữa nay Chú phá tui dzậy? Tui có làm cái gì mích lòng chú không? Chú nói cho tui nghe coi !”
Ngạc-nhiên, tôi hỏi anh:
-“Ủa Anh Lộc, Tui có làm cái gì đâu mà Anh trách tui ? Chuyện “lên Thần” hồi nào tới giờ tui đâu có biết, mới thấy lần đầu bữa này mà, và Tui cũng không có biết là phải làm gì ... Sao anh nói dzậy ?”
Anh Lộc chỉ vào cậu bé “lên xác” rồi nói:
-“Hồi nãy, 3 lần Ông Thần tài dzìa, nhập dzô xác thằng này, cả 3 lần Ổng đều đưa ngón Tay Cái ra và nói 1 tiếng “Tùa” phải hông ?
Khi chú ra ngoài sân, trong nhà tui tui cầu lại, khi Ổng nhập dzô, Tui mới hỏi:
-“Có phải hồi nãy Thần dzìa, xưng “Tùa”, có nghĩa là “Tùa Hia” là Thần Anh Cả trong 5 Anh Em của Thần phải không ?”
Thì Ổng đáp:
-“Hỗng phải, Ta đưa ngón tay Cái ra cong cong là chỉ dzô cái Thằng hồi ngãy ngồi bên cạnh tao đó !
Ta nói “Tùa” nghĩa là “Lớn” !
Cái thằng đó lớn lắm, nó ngồi đây mà có tới 36 Ông Phật Lực theo nó, nên Ta không thể nhập dzô cho số được ! Bữa nay ta không cho Số đâu, Ta thăng đây !”
Nói xong Ổng thăng mất, báo hại người cả xóm trong nhà đang trách Tui và trách Chú quá xá kìa !”
Nghe Anh Lộc nói vậy, tôi vừa bực mình vừa ngạc-nhiên, nhìn xuống Thằng nhóc quê mùa “lên xác” này, làm sao mà nó có thể nói nguyên văn câu “36 Ông Phật Lực” được !
Một khi mà tôi chưa bao giờ nói ra ở địa-phương này, thì không cách nào người ta có thể biết được !
Tôi vội móc túi lấy ra 5$ lẻ và nói với thằng nhóc:
-“Em trở dzô nhà ngồi Cầu Thần lại đi, Tui cho em 5 đồng nè”
Xong Tôi nói với Anh Lộc:
-“Anh Lộc à, tui hỗng có làm cái gì hết ráo, Anh quay dzô nhà cầu Thần lại đi, để Tui hỏi cho ra lẽ mới được ! Tui có phá Anh hồi nào đâu mà phá !”
ATOANMT
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét