Vợ chồng mình lấy nhau cũng được ba năm rồi, ba năm - chúng mình thường có những thói quen rất kỳ quặc. Chúng mình xưng hô là bạn chồng - bạn vợ, bạn Huy - bạn Hoa, chồng béo - vợ thối, không ngọt ngào anh - em, cũng không dạ vâng - thưa gửi. Chúng mình phân chia chuyện tiền bạc rất rõ ràng - chồng giữ lương lo những việc phát sinh - cưới xin - tụ họp - tiết kiệm (gọi là việc lớn), lương mình lo chợ búa - cơm nước - lặt vặt cho gia đình (gọi là việc nhỏ), vay ra vay, xin ra xin, mà hình như - bọn mình ít khi xin nhau, chắc là đếm trên đầu ngón tay. Chúng mình cũng thường đùa nhau bỗ bã, hoặc nhiều khi điên lên cãi nhau, cắn nhau như hai đứa trẻ con - nhưng thường rất thẳng thắn và rạch ròi, cũng chẳng mấy khi giận nhau quá 24 giờ. Từ hồi yêu nhau đã vậy. Nghĩ giận nhau rồi làm lành mắc mệt, lâu dần, có mâu thuẫn, chúng mình cứ lôi ra chửi toẹt cái rồi thôi. Nhiều khi, mình nói với bạn ấy rằng, giận người vô tâm như bạn, máu lạnh như bạn, mắc công mình buồn.
Có người bạn nghe mình nói chuyện điện thoại với chồng liền bảo: - “Ê, mày viết sách mà mày nói chuyện với chồng mày chẳng có tý ngọt ngào thục nữ nào vậy mày?” Mình cười nhăn nhở, đáp: - “Ờ, tính vợ chồng tao thế. Bữa nào hỏi ngọt ngào, ổng lại tròn mắt lên hỏi - đang có âm mưu gì hay làm gì có lỗi hả? Tao ăn ít thì ổng bảo tao - bữa nay heo chê cám. Tao ăn nhiều, ổng cười bảo - may mà vớ được mình, không đời bạn chỉ có ế”.
Vậy đấy. Mỗi người có một cách để sống hạnh phúc riêng. Không có chuẩn mực nào cho niềm vui và hạnh phúc. Vợ chồng như sông có khúc, có khúc trong khúc đục, có phẳng lặng và có ồn ào sóng vỗ. Không phải cứ ngọt ngào mới là yêu thương nhau, tôn trọng nhau.
Có rất nhiều cách để chúng ta quan tâm đến người mình yêu. Như mình, mỗi ngày mình đều làm một món ăn mới cho chồng. Còn chồng mình, bạn ấy không tặng hoa, cũng không quỳ gối đi giày cho mình như những anh chàng si tình mà mình ngưỡng mộ, nhưng bạn ấy rất hay - theo một cách riêng - đó là luôn đeo túi xách cho mình ở mọi nơi (vì một lần mình bị cướp giật túi, làm ngã xe, mình rất sợ, đến giờ vẫn còn vết sẹo trên đầu gối), luôn mua mọi thứ mình nhờ (đi chợ, mua nguyên liệu bánh hay kể cả những đồ dùng tế nhị) và là người dù vợ có sai hay đúng, vẫn sẽ chọn đứng về phía vợ.
Mình không cần nhiều đâu, không cần hứa hẹn, cũng không cần quà cáp đắt tiền - mình chỉ cần khi mình đưa tay ra cần một người nắm lấy - dù cả thế giới quay mặt thì bạn ấy vẫn là người duy nhất luôn giữ chặt. Có rất nhiều chuyện hiểu lầm không hay về mình, bạn ấy thường không giải thích nhiều mà chỉ nói một câu duy nhất: “Tôi tin vợ tôi, tính vợ tôi 12 năm qua vẫn nguyên như vậy.”
Bởi vì câu nói ấy của bạn, mà dù có những lúc đau khổ, tuyệt vọng, tự viết đơn rồi lại tự xé đi, mình vẫn sẽ chọn cách tha thứ và tin tưởng. Không phải dễ dàng để sống cùng nhau, giữ một tình yêu sau nhiều năm không thay đổi, giữ một người tin mình sau rất nhiều biến cố, nhưng mình biết - có những người chưa cố gắng đã vội buông tay, chưa qua hết gian khó đã buông niềm tin, chưa cho nhau cơ hội đã vội oán trách nhiều. Vì thế, họ đánh mất tình yêu, không phải vì không hợp, mà bởi họ đã tin quá ít, cho đi không chân thành nên cảm thông khó khăn. Đứng trước một ngọn núi mới, ai cũng nghĩ nó kỳ vĩ, oai hùng hơn ngọn núi cũ. Quá trình chinh phục thử thách mới luôn dễ dàng hơn thứ tha và cảm thông với những điều đã đạt được.
Ai cũng cần thời gian để trưởng thành, để vấp ngã và đứng dậy. Tình yêu cũng vậy. Nếu không có bất đồng, cãi vã, không có những điều cảm thấy khó chịu về nhau thì có ai sẽ hiểu mà hợp nhau tức thì? Bạn chồng mình đã từng mải chơi đến vô tâm. Thời còn trẻ, bạn ấy đã từng mải chơi game bỏ mình sốt cao lủi thủi đi về giữa trời mưa. Bạn ấy có nhiều tính xấu nhưng cũng có những tính tốt mà mình trân trọng. Nếu không ghi nhận tính tốt mà chỉ nhìn về mặt xấu của nhau để chỉ trích, coi thường và rời bỏ thì biết bao nhiêu cuộc tình chẳng kịp lớn lên đã vụt tắt? Cho đến giờ, bạn chồng mình vẫn chẳng hoàn hảo, nhưng đã thay đổi tích cực hơn rất nhiều. Đi làm về chỉ quan tâm, chơi với vợ con, rảnh thì xin vợ đi uống nước, chơi với bạn trận game hay đá bóng cho khoẻ người. Đi đâu về muộn cũng biết nhắc vợ ngủ trước, không phải lo lắng đợi chờ.
Không phải vì mình có công với bạn, mà mình nghĩ, chỉ là sống với nhau có tình, có tâm, có nghĩa. Mình tôn trọng chồng, không phải vì bạn ấy kiếm nhiều tiền, thành đạt hay có địa vị hơn mình, mình tôn trọng vì bạn ấy đã tôn trọng mình theo đúng vai trò và công sức mình bỏ ra, không phải là hi sinh nhưng có đánh đổi. Nên chúng mình tôn trọng nhau vì hiểu rõ vai trò của người này đối với người kia. Vai trò của phụ nữ không phải là hi sinh, và đàn ông không phải là cống hiến. Chúng ta chỉ có cho đi - nhận lại, nhưng thay vì một cuộc mua bán - trao đổi, chúng ta đã chọn sự ràng buộc của tình nghĩa - trong sự đồng thuận và mãn nguyện đến trọn đời.
Đàn ông yêu rồi sẽ tin, đàn bà yêu rồi sẽ phục. Cái khác nhau của tin và phục là sau đổ vỡ, đàn bà hận, còn đàn ông thì bình thản. Nên khi yêu và bước vào hôn nhân, phụ nữ thường thất vọng nhiều hơn đàn ông, bởi họ đã tôn vinh và ngưỡng mộ người đàn ông của mình quá nhiều, nhiều khi thành kỳ vọng nặng nề. Cuộc sống vốn nhiều áp lực, là vợ, là chồng, mình tin chỉ cần tôn trọng vai trò của nhau thay vì đặt một gánh nặng kỳ vọng lên vai, thần tượng hoá một hình mẫu thì chúng ta sẽ dễ thở hơn rất nhiều.
Vì thế, mình đang cố gắng nhìn nhiều hơn vào những điều nhỏ bé mà bạn chồng làm mỗi ngày để tin vào bạn - như một người mình yêu chứ không kỳ vọng.
Source: mocdieptu
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét