-
Anh àh
-
Gì em?
-
Em có chuyện
muốn nói
-
Úi. Em của
anh hôm nay lạ quá. Sao bỗng dưng nghiêm túc vậy? He. Có chuyên gì muốn nói với
anh àh? Em nói đi. Anh đang nghe này.
Nó
im lặng. Im lặng…
Anh
và nó yêu nhau. Thời gian hai đứa yêu nhau chưa phải là dài, nhưng cũng đủ để anh
và nó định hướng được tương lai cho hai đứa – một phần nào đó.
Nó
k xinh đẹp, k dịu dàng. Uh. Nhiều lúc nó tự hỏi tại sao anh lại yêu nó? Nó chẳng
có ấn tượng gì cả. Còn anh thì…Anh không cao to, k đẹp trai như những diễn
viên, ca sĩ mà nó vẫn thích. Anh không lãng mạn, không tâm lý như các chàng
trai Hàn Quốc. Gia đình anh cũng không giàu có. Nhưng nó hiểu rằng…người như
anh không khó khăn gì để tìm cho mình một cô gái tốt hơn nó, xinh đẹp hơn nó, dịu
dàng, nhẹ nhàng với anh hơn nó. Nó thừa hiểu điều đó mà. Thế nhưng, sự thật
là…Anh yêu nó và nó cũng yêu anh. Vậy mà…
-
Mình phải xa
nhau thôi anh àh.
Ánh
mắt nó xa xăm, không dám nhìn thẳng vào Anh nữa
-
???
-
Em xin lỗi
-
Anh không hiểu
-
Ý em muốn nói
là mình sẽ xa nhau một thời gian. Em cần khoảng lặng
-
Vì sao? Vì
sao em cần khoảng lặng? Em không tin anh?
-
Không có
-
Vậy tại sao?
-
Em xin lỗi.
Anh
ôm chặt nó vào lòng. Nó khóc. Nó không hiểu. Và anh cũng không hiểu tại sao nó
lại như vậy. Nó khóc nức nở.
Thời
gian gần đây, nó không được thoải mái. Nó không hiểu vì sao nữa. Nhưng thỉnh
thoàng nó lại có cái cảm giác đó. Cảm giác…anh không yêu nó. Thật lòng nó tin anh, nó tin anh yêu
nó nhiều lắm. Nhưng dường như đối với nó tình yêu thôi thì chưa đủ. Nó cần nhiều,
nhiều cái khác nữa. Không biết nó có tham lam quá không? Khi mà những gì nó
dành cho anh thì chẳng có gì cả ngoài tình cảm, còn nó thì lại muốn anh dành
cho nó nhiều hơn thế.
-
Em thấy anh
không còn quan tâm tới em nữa.
-
Em lại nghĩ
linh tinh rồi
Giọng
anh có vẻ không hài lòng. Anh đã quen thuộc với cái kiểu này của nó rồi. Thỉnh
thoảng nó lại nghĩ vớ nghĩ vẩn. Anh đã nhắc nhở nó bao nhiêu lần rồi mà nó vẫn
cứ tính nào tật nấy, không chịu sửa. Nhiều lúc anh bực mình với cái kiểu suy
nghĩ đó của nó. Nhưng lần này, nó khóc, mà anh thì vẫn chưa thấy sự khác biệt
đó so với những lần trước. Con trai mà, thiếu nhạy bén lắm.
-
Em thấy…
-
Nào, em nói
đi, em thấy thế nào?
-
Em muốn…
-
Em muốn gì?
-
Em muốn…Em
cũng không biết nữa. Nhưng em cảm thấy anh k còn yêu em nữa
-
Cảm thấy? Sao
lúc nào em cũng cảm thấy thế? Sao không phải là em nhận thấy, mà lại là cảm thấy?
-
Em xin lỗi.
-
Xin lỗi àh?
Em xin lỗi anh để làm gì? Em đâu có tin anh? Không tin nhau thì yêu nhau làm
gì?
-
Em yêu anh.
-
Mình chia tay
nhau đi.
-
Em…
-
Em cần chín
chắn hơn. Em không còn bé nữa. Với anh hay ai cũng vậy, em mà cứ như thế thì chỉ
khổ em thôi. Em quá nhạy cảm. Và nhiều lúc sự nhảy cảm của em là không cần thiết.
Em hiểu ý anh nói không?
-
Em hiểu.
Nó
tự giác lấy tay lau những giọt nước mắt vẫn còn lăn trên má nó.
-
.........Uh.
Em của anh ngoan lắm.
Anh
nắm lấy tay nó, nhìn thẳng vào nó
Anh
xin lỗi vì đã cáu với em. Anh cũng chỉ muốn tốt cho em, cho anh, cho hai đứa
mình thôi. Em hãy tin ở anh.
Giờ
mình sẽ xa nhau nhé? – anh ôm nó và nói.
-
Không.
-
Không àh?
-
Không.
-
Thật không?
-
Không là
không mà.
-
Là thế nào?
-
Là “không ”
đó.
Nó
vòng tay ôm chặt lấy anh. Cười. Hạnh phúc.
5
phút sau
- Nào, giờ em nói đi.
- Em yêu anh! Em yêu anh! Em yêu anh!
- Không phải cái đó.
- Vậy cái gì?
- :d Thì những gì e muốn nói với người yêu của
em đó.
- Uhm…Chính anh nói đó nha. Tại anh bắt em nói
đó nha.
- Uh. Anh duyệt rồi. Cho em nói đó.
- Moahh!
Em muốn anh nhẹ nhàng hơn với em này, quan
tâm tới em hơn này. Mà em thấy anh mấy hôm nay làm sao í. Vậy nên em mới thế đó
chứ. Chứ không có lý do gì thì bỗng dưng em như thế làm gì? Em đâu có khùng? Hì
hì.
-
Làm sao là
làm sao?
-
Thì em thấy
có mỗi một câu hỏi thôi, anh hỏi em rồi, em trả lời rồi, vậy mà một lúc sau anh
lại hỏi lại. Không phải vì anh không nghe thấy em trả lời đâu, vì lúc e trả lời,
em thấy anh “uh, vậy àh”, vậy mà anh lại không nhớ, anh lại hỏi lại em. Em bực
lắm. Thật đó. Điều đó thể hiện anh không….thật lòng hỏi. He he. Phải không anh?
-
Hì hì. Còn gì
nữa không?
-
Còn chứ. Rồi
thì tin nhắn anh nhắn cho em này. Để em cho anh xem. Anh viết sai chính tả hết.
Viết sai tùm lum lên í. Hừm. Vậy là thế nào? Lúc nhắn tin cho em đầu óc nghĩ đi
đâu mà lại nhắn tin kiểu thế? Không phải một tin nhắn đâu, mấy tin liền.
Chán ơi là chán. Hu hu hu.
Nó xị mặt xuống
-
Uhm…Gì nữa
không, em yêu của anh?
-
Hết rồi. He
he he.
-
Thế mà bảo
nhiều lý do àh?
-
Nhiều mà. Hai
lý do là nhiều rồi. Cứ hơn một là nhiều. :d
-
Anh xin lỗi
nhé. Lần sau anh sẽ không như thế nữa. Anh yêu em
-
He. Lời xin lỗi
được chấp nhận. Không có lần thứ hai đâu nhé. Anh mà thế một lần nữa là không
được đâu đó. Lúc đó, em sẽ…
-
Em sẽ thế
nào?
Anh ôm lấy nó, nhẹ nhàng hôn nó, một nụ hôn nồng cháy
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét