Búp Bê Ngoan!! - Đà Thành Phố

Đà Thành Phố

Tin tuc Da Nang – Bao Da Nang Online, Xem Tin tức việc làm Đà Nẵng trong ngày hôm nay nhanh nhất mới nhất.

Breaking

Home Top Ad

Responsive Ads Here

Post Top Ad

Responsive Ads Here

12 thg 1, 2016

Búp Bê Ngoan!!

Búp Bê Ngoan!!

"Hôm nay, mình gặp nhau nhé em..." - Dòng tin nhắn anh gửi, đã bao lâu rồi, em mới nhận được tin nhắn của anh. Hơn 5 năm trôi qua, 5 năm em lờ như anh không tồn tại. Em xóa sạch mọi kí ức về anh để thanh thản sống tiếp. Và rồi hôm nay, em ngồi đây, đối diện anh... 


ký ức ùa về. Về anh, về em, về tất cả
Ngày xa xưa, con nhóc 22 tuổi với mọi ngỡ ngàng của cuộc sống mới, cuộc sống tự lập, cuộc sống của người lớn... Con nhóc hào hứng với những mới lạ và một điều nó thấy hạnh phúc, đó là nó có anh bên cạnh.
Anh nâng niu nó, thương yêu và chiều chuộng nó, mặc nó đòi hỏi những điều hết sức vớ vẩn và vô lý. Thứ duy nhất anh muốn ở nó, là nó luôn cạnh anh lúc anh cần, không hỏi hay thắc mắc gì cả. Chỉ cần nó vâng lời và im lặng cạnh bên anh là đủ. Con nhóc làm được, ngày ngày, nó đến chăm sóc anh, ngồi cạnh anh và im lặng...
Anh và nó không tâm sự, không chia sẻ, chỉ đơn giản, ngồi cạnh và im lặng. Anh thích sự yên lặng và riêng tư, nên nó cũng không mấy đòi hỏi, chỉ ngoan ngoãn, lặng im, thỉnh thoảng nó nhìn anh và mỉm cười... Nó thích nhất là được ngắm anh ngủ, mỗi lần anh ngủ, nó đều ngồi cạnh bên, vuốt mái tóc anh, hôn lên trán anh, đơn giản, nó thích cái cảm giác ấy, nhẹ nhàng và ấm áp... Vì, anh nằm ngay đó, cạnh bên nó, an lành trong giấc ngủ.
Ngày nọ, nó dọn dẹp ngôi nhà của anh, và thấy những bức ảnh cũ. Tò mò mở ra xem, xem anh của nó ngày xưa thế nào. Nó tò mò tất cả về anh, vì anh chẳng bao giờ kể nó nghe gì cả. Anh không thích chia sẻ quá khứ cùng nó, với anh, quá khứ là cái gì đó không nên nhớ, và nó tôn trọng điều đó từ anh. Không hỏi, không thắc mắc.
Từng bức ảnh một... 1 bức, 2 bức, rồi 3 bức... Anh của ngày xưa đây sao? Anh của ngày xưa với nụ cười rạng rỡ, nụ cười mà từ ngày nó bên anh đến giờ chưa từng thấy. Nó chưa từng thấy anh rạng rỡ như thế bao giờ cả, cùng lắm chỉ là cái cười nhếch mép khi nó làm trò gì đó ngốc nghếch cho anh vui, hoặc cái cười mỉm khi nó rưng rưng nước mắt hối hận vì vừa làm gì đó sai trái. Chỉ có thế. Nó cứ nghĩ anh có cái quá khứ rất buồn và anh cũng không muốn nó buồn theo, nên đã cất cái quá khứ đó đi... Vâng, chính xác là vậy, anh chôn cái quá khứ của anh lại và cả nụ cười của anh nữa...
Rồi những bức ảnh khác, vẫn nụ cười rạng rỡ ấy bên cạnh là một người con gái, trạc tuổi anh, xinh xắn lắm. Là chị ấy, người mà nó vẫn nghe bạn anh nói tới, người con gái mà anh từng yêu, yêu say đắm từ thời trung học. Hai người đã có khoảng thời gian dài hạnh phúc, nhưng kết cục, chị không thể chờ đợi anh mãi, anh quá bận rộn với công việc và không hay biết chị đang già dần và cần một gia đình. Không thể chờ đợi hơn, chị đã kết hôn... Ngày chị kết hôn là ngày anh suy sụp, và trong lúc suy sụp nhất, vô tình, nó ngơ ngác đâu đó cạnh bên anh. Nó biết, biết rất rõ vì sao anh muốn nó ở cạnh, nhưng nó im lặng và chấp nhận. Nó chấp nhận vì hy vọng một ngày nào đó, anh cũng sẽ yêu nó như từng yêu chị, nó chờ đợi ngày đó...
Lại xem, nó chợt nhận ra, những gì anh khoác lên người nó, những gì anh mua tặng... tất cả chỉ là muốn nó thật giống chị, từng thứ từng thứ một. Nó nhìn mình trong gương, quả thật, nó không còn là nó. Kể từ ngày bên anh, anh muốn nó thật xinh đẹp với những thứ anh tặng, anh muốn nó là con búp bê ngoan ngoãn, vâng lời và ở cạnh lúc anh cần. Bỗng, nó rơi nước mắt...
Nó không hiểu sao lại rơi nước mắt nữa, nó biết và chấp nhận tất cả. Lại nhìn mình trong gương, nó thủ thỉ: "Em thật sự đã là búp bê ngoan của anh rồi đấy..." Lau đi những giọt nước mắt, nó cất quá khứ anh lại. Đôi khi, có những sự thật khi nhìn thấy sẽ làm con người ta bật khóc...
Rồi hôm ấy, nó hối hả chạy đến nhà anh, vì anh đột nhiên cắt đứt mọi liên lạc. Đột ngột nó sợ, anh bỏ nó mà đi mất. Đến nơi, nó thấy anh nằm im lặng. Mùi rượu... Anh đã uống rượu, rất nhiều, nhiều lắm. Như những lần trước, nó lặng im ngồi cạnh anh, không nói, không hỏi, không thắc mắc vì nó là búp bê ngoan của anh mà. Nó bước ra ban công, ngắm nhìn bầu trời đêm. Thỉnh thoảng đợi anh, nó thường ngắm bầu trời đêm, một mình...
Gió thổi lạnh... Chợt từ phía sau, có vòng tay ôm lấy nó, mùi rượu vẫn thoang thoảng. "Anh xin lỗi em, D..." Nó rơi nước mắt, chết lặng. Nó muốn vùng ra khỏi cánh tay anh, để chạy đi, nhưng sao chân nó như tê dại, tay nó không một chút sức lực. Lặng người... chỉ duy nhất là nước mắt nó đang rơi. Nó không phải là D...
- Anh sẽ quay về trước Giáng sinh, anh nói thế khi nó tiễn anh tại sân bay.
- Em sẽ đợi ngày anh quay lại. Hứa là sẽ quay lại nhé!, nó thì thào với anh như thế, nó không khóc. Chỉ mỉm cười và khi bóng anh khuất xa, nó mới rơi nước mắt...
Khi mọi người chào đón Giáng sinh, nó ngồi một mình với tin nhắn của anh: "Anh sẽ về trước Tết nhé. Anh xin lỗi em. Chúc em Giáng sinh vui vẻ nhé...". Nó cố gắng không khóc, nó vẫn kiên nhẫn chờ đợi...
Cuối cùng, những ngày Tết cũng đến, nó hăm hở từng ngày để được gặp lại anh. Nhưng không một cuộc gọi, không một lời nhắn. Nó tự an ủi, chắc anh bận. Vậy là, năm nay nó không có anh. Ngày Tết, nó lầm lũi một mình, nhưng nó không khóc. Nó cố gắng không khóc, nó vẫn kiên nhẫn chờ đợi.
Ngày lễ Tình nhân năm ấy, nó nhận được một tin nhắn từ anh: "Mình chia tay đi em nhé, anh không thể cạnh bên em khi tâm trí lại dành cho một người khác..." - Nó lặng người.
Ngày mai, người ta thấy nó với mái tóc ngắn và trang phục chỉ toàn màu đen. Nó không cười đùa, không vô tư như ngày xưa, thay vào đó, là gương mặt không cảm xúc. Người ta than vãn, sao nó lại mặc toàn đồ đen thế? Nó cười xòa - Dự đám tang... Phải, nó dự đám tang, ngày ngày nó đưa tang mối tình của nó..."
Thế mà thấm thoát cũng 5 năm trôi qua kể từ ngày ấy. Và giờ, ngồi cạnh bên anh, vẫn như ngày xưa, im lặng và không hỏi, không thắc mắc gì cả.

Theo như tôi biết anh vừa chia tay một cô gái. Cô ấy cũng như tôi khi xưa, chấp nhận là con búp bê của anh. Ngày ngày bên cô ấy, nhưng anh dõi theo từng bước chân của tôi. Và lập tức chia tay ngay khi biết tôi sẽ kết hôn... Hệt như 5 năm về trước. Suốt đời anh lẩn quẩn với cái ngõ cụt của chính mình, anh thực sự không biết mình cần gì và muốn gì. Hiện tại, chắc cô gái ấy hận tôi lắm... hệt như tôi từng hận chị.

Không có nhận xét nào:

BÀI VIẾT MỚI

Au_To_Cad 2023 Toàn năng 1 Click kích hoat 500 license.(Luy ý là cài Online)

  Au_To_Cad 2023 Toàn năng 1 Click kích hoat 500 license.(Luy ý là cài Online) Link : (Pass: Cubin@123) https://drive.google.com/file/d/14...

Blog Archive

728x90 AdSpace

Post Bottom Ad

Responsive Ads Here

Pages