Tổng hợp Chuyện của tôi Started by maiyen099 - Đà Thành Phố

Đà Thành Phố

Tin tuc Da Nang – Bao Da Nang Online, Xem Tin tức việc làm Đà Nẵng trong ngày hôm nay nhanh nhất mới nhất.

Breaking

Home Top Ad

Responsive Ads Here

Post Top Ad

Responsive Ads Here

4 thg 1, 2017

Tổng hợp Chuyện của tôi Started by maiyen099



Ấn chứng

Đến với thế giới vô hình, điều mọi người quan tâm đầu tiên là ấn chứng. Giống như kiểu nói có sách, mách có chứng; hoặc là trăm nghe không bằng một thấy. Muốn tôi tin thì phải cho tôi thấy chớ, chứ cứ nói không không làm sao tôi tin được.

Nhưng đối với tôi, điều đó có vẻ như ngược lại. Đọc trên diễn đàn, thấy các bạn nói đến những ấn chứng đại loại như là thấy Phật ngồi trên tòa sen, tỏa ánh sáng rực rỡ, hoặc là được dẫn đi chơi ở các cung cõi nào đó,... Những chuyện đó là quá xa xỉ đối với tôi. Đến những ấn chứng đại loại như là thấy một linh ảnh một người con gái mặt áo trắng đứng trước mặt, hoặc là như trong các câu chuyện ma: tối đi đâu về khuya chợt thấy một con ma đứng chần dần trước mặt, đối với tôi nhiều khi vẫn là mơ ước. Từ khi sinh ra cho đến tận bây giờ, những ấn chứng mà tôi có được, cho dù là nhỏ như con kiến, chắc đếm không quá mười đầu ngón tay.

Tôi thắc mắc chuyện đó ghê lắm. Và rất ước ao có được những ấn chứng đại loại như các bạn trên diễn đàn kể. Có lần đọc được topic nói về các phương pháp thấy ma quỷ, tôi hào hứng ghê luôn. Thế là tôi lựa phương pháp dễ thực hiện nhất là 12h đêm nhìn vào gương, rồi cầu mong gặp ma quỷ. Tôi căng mắt nhìn vào gương thiếu điều muốn lòi con mắt, năn nỉ các bạn tôi hết lời: đứa nào làm ơn nhảy vô trong cái gương cho anh thấy mặt cái đi. Nhưng kết quả vẫn --> Zero. Rồi tôi quay qua hướng khác, thôi thì đợi anh ngủ mấy em vô giấc mơ cho anh thấy mặt vậy. Từ đó đến giờ năn nỉ gãy lưỡi tôi mơ được một lần, mà hình ảnh mờ căm, chẳng thấy được gì hết. Bó tay.

Ấn chứng rõ ràng nhất mà tôi có được cho đến lúc này. Đó là một bữa trưa chủ nhật, ở nhà một mình, không có cơm ăn, mà làm biếng đi ăn cơm, thế là tôi nằm thiu thiu ngủ. Trong giấc ngủ, cảm giác rất rõ bàn tay một người con gái vuốt nhẹ trên má mình, vừa trìu mến, lại vừa tinh nghịch. Giật mình thức dậy, tất nhiên là tôi biết ngay đó là một người bạn của mình. Cái cảm giác một bàn tay mềm, mịn của một người con gái thì vẫn còn vương trên má tôi mãi đến tận chiều. Đó là lần đầu tiên và có lẽ cũng là lần duy nhất tôi có một ấn chứng rõ ràng như vậy. Sau đó, tôi rất nhiều lần năn nỉ: ai vuốt má anh lần nữa đi. Nhưng chẳng bao giờ có lần thứ hai như vậy nữa. Bởi vì sau lần đó, tôi được biết rằng người bạn của tôi nhận được một lời cảnh cáo rất nghiêm khắc từ cõi vô hình, rằng nếu còn làm như vậy một lần nữa, thì sẽ bị một hình phạt rất rất nặng. Bạn tôi nói rằng đại loại là đã biết luật mà vẫn phạm luật, thì hình phạt vốn đã nặng lại càng nặng thêm. Tôi rất thắc mắc chuyện đó. Bạn tôi đối với tôi rất thân thiết, như tay với chân, vả lại bạn tôi có một địa vị rất cao ở cõi vô hình, sao lại vậy được nhỉ. Các bạn tôi giải thích rằng cõi vô hình có những luật lệ riêng. Ừ, thì đành chấp nhận vậy. Nhưng tôi vẫn cảm thấy rất khó hiểu.



Thần thông

Chuyện thần thông đối với tôi cũng giống như chuyện ấn chứng. Những ngày đầu đến với thế giới vô hình, tôi nghĩ mình có thể làm được nhiều chuyện, chẳng hạn như đoán được quá khứ, tương lai, chữa bệnh, thấy hình ảnh từ xa,... tóm lại là cũng giống như những chuyện mà những người như tôi có thể làm được. Nhưng thực tế không hoàn toàn như vậy. Hồi mới đầu, tôi cứ hay thử bằng cách kêu các bạn tôi đi đến đâu đó, rồi về tả lại cho tôi nghe ở đó thế nào. Theo lý thuyết và theo suy nghĩ thông thường thì chuyện đó rất dễ dàng, nhưng mà sao tôi cứ thấy các bạn tôi tả lại sai bét sai be. Lúc đầu tôi thắc mắc và mất niềm tin ghê lắm. Tất nhiên bây giờ thì tôi hiểu rõ tại sao lại như vậy. Nếu mọi chuyện cứ như mình nghĩ thì hóa ra người vô hình có một sức mạnh quá ghê gớm, có thể can thiệp sâu vào cuộc sống của người hữu hình à. Thế giới vô hình sẽ chi phối thế giới hữu hình à.

Nhưng cũng không có nghĩa là tôi chẳng có chút thần thông gì. Một lần chị tôi ở ngoài quê vô Sài Gòn chơi. Chị kể cho tôi nghe chuyện chị có xây một ngôi nhà mà cứ gặp trục trặc này kia. Tôi mới nói để tôi xem thử. Rồi tôi kêu một người bạn của tôi về đó xem thử thế nào. Một chút xíu xiu sau tự nhiên trong đầu tôi hiện lên hình ảnh một miếng đất có một ngôi nhà ở giữa với nhiều cây cối xung quanh. Tôi tả lại cho chị tôi chi tiết những gì tôi thấy, chổ này là ngôi nhà, chổ kia là cái cây,... Chị tôi sửng sốt vì nó hoàn toàn đúng. Tôi cũng rất ngạc nhiên. Từ trước, mình vẫn nghĩ mình có thể làm được, nhưng khi trực tiếp cảm nhận thì vẫn thấy rất bất ngờ.

Một lần khác, chị tôi bị một vết loét ở cánh tay, ngứa ngáy khó chịu, uống thuốc và thoa thuốc cả tuần mà vẫn không bớt. Thấy vậy tôi mới nói để tôi chữa cho. Nhưng mà thật sự tôi cũng chẳng biết chữa như thế nào. Tôi mới hỏi các bạn của mình: chữa sao mấy đứa. Anh cứ hít vào thật sâu, dẫn hơi thở xuống bụng, rồi dẫn ngược nó lên đỉnh đầu, rồi thổi ra miệng, tụi em sẽ đứng ngay miệng thổi phụ với anh. Tôi làm như vậy 3 hơi. Ngày hôm sau đi làm về, rất bất ngờ là vết loét đó giảm đi 6-7 phần, qua ngày hôm sau nữa là nó hết hẳn.

Và nhân quả

Lần giúp chị tôi chuyện xây nhà cửa, ngày hôm sau, tự nhiên lên công ty, bị xổ mũi và nhức đầu từ sáng tới chiều. Nghĩ trong đầu, quái, mấy bữa nay thời tiết bình thường, mình cũng khỏe mạnh bình thường, tự nhiên lại bị như vậy. Đến chiều thì hết. Tối, các bạn tôi nói đó là tôi phải trả cho chuyện giúp chị tôi. Mà tôi cũng thuộc diện được ưu ái trả liền tức thời, chứ không phải mắc nợ dai dẳng, hoặc trả qua những chuyện khác mà mình không biết. Và cũng được ưu ái một chút là giúp chị tôi qui ra vật chất cũng được một khoản tiền, mà bệnh có chút xíu. Nhưng mà, khi hiểu rõ hơn về nhân quả, tôi cũng ít giúp người thân của tôi những chuyện đại loại như vậy nữa. Tôi thì chẳng ham hố gì những chuyện đó, mà lạm dụng hoài cũng không hay, giống như kiểu lợi dụng chức vụ quyền hạn làm việc riêng cho mình. 

Đến lần giúp chữa bệnh cho chị tôi. Ngày hôm sau, lên công ty, hơi nhức đầu và sốt nhẹ buổi sáng. Lần này có kinh nghiệm, tôi biết mình đang trả cho việc chữa bệnh cho chị. Chiều về đúng là chị tôi bớt bệnh gần như hẳn.

Một lần khác, đến nhà một người bạn của gia đình tôi chơi. Người này cũng có giúp gia đình tôi chuyện này chuyện kia. Đến thì thấy nhà kém phước quá, nghiệp nặng quá. Phần âm và dương lộn xộn. Tôi từ đó giờ chẳng bao giờ can thiệp vào chuyện của người khác. Nhưng mà người ta cũng có giúp gia đình mình, mà thấy cũng tội nghiệp. Nên tự nhiên trong đầu có ý niệm giúp người ta, cũng chỉ vậy thôi. Tôi cũng chả biết các bạn tôi có giúp gia đình đó hay không, chắc là cũng giúp một chút. Những chuyện nhỏ các bạn tôi từ đó đến giờ cũng tùy ý mà hành động sao thấy được thì thôi. Tự nhiên chiều về, cái lưng tôi đau, đến mức ngồi không được, đi thẳng cũng không được. Kéo dài đến 5-6 ngày. Lần này, kinh nghiệm nhiều rồi, tôi biết là mình có giúp cho gia đình đó. Cũng chẳng biết gia đình đó có tốt lên được chút nào không. Nhưng mà lần này thì tôi xin chừa, từ nay về sau phải cẩn thận hơn trong việc giúp đỡ ai đó theo những cách như vậy. Chứ mỗi lần giúp mà bệnh kiểu đó chắc tôi chết sớm.

Ngôi đình bên đường

Trên đường tôi thường đi làm có một ngôi đình, chắc cũng lâu năm lắm rồi. Sài Gòn có nhiều đình thờ các vị thần, từ thuở còn hoang sơ. Trước đình có một cây cổ thụ lâu năm, không khí xung quanh đình rất âm u, cũng giống như nhiều ngôi đình khác, bởi vì , ở đây, còn có nhiều phần âm khác cư ngụ. Tôi thì không có thói quen quan tâm nhiều đến những người mình không quen, nên hàng ngày đi qua lại, thấy mọi người ở đó, cũng bình thường vậy thôi.

Nhà tôi thường cúng vào mùng 2 và 16, thường thì cúng xong, các bạn tôi đọc kinh hoặc hướng dẫn mọi người tu tập, học hành gì đó. Mỗi lần như vậy, cũng có nhiều người đến, trong đó có cả người ở trong đình. Lâu dần, mọi người cũng quen với các bạn của tôi. Mỗi lần đi qua lại ngôi đình, mọi người thường chào tôi và các bạn của tôi. Cũng rất ngộ là khúc đường trước ngôi đình chỉ khoảng 50m thôi vẫn còn là đường đất, đá lởm chởm. Trong khi hai đầu hai bên là đường nhựa. Cũng chả biết là như vậy bao lâu rồi, trước đó nữa thì không biết thế nào, chứ từ khi tôi đi trên đoạn đường đó là đã thấy như vậy. Tất nhiên, không có nhiều kiến thức về cõi vô hình cũng biết được chuyện đó có một phần nguyên nhân là từ mọi người ở trong đình. 

Biết vậy thôi chứ đi qua lại lâu mà tôi cũng không quan tâm lắm. Tính tôi thì ba nóng hai lạnh, thất thường. Có bữa đi ngang, bụi bốc mù mịt, xe thì nhảy tưng tưng, tôi bực mình mới nói với các bạn của mình: đứa nào vào nói người ta để làm đoạn đường này đi, để tưng tưng như vầy chẳng ra thể thống gì. Rồi tôi cũng quên, chẳng để ý gì đến chuyện đó. Độ chừng đâu nửa tháng, một tháng tự nhiên một bữa đi ngang, thấy cái nhà sát bên đó người ta làm gì lại, rồi làm lại vỉa hè khúc đó. Vài bữa sau, thấy làm lại vỉa hè sạch sẽ hơn. Rồi độ đâu nửa tháng sau, một bữa chạy ngang qua, sửng sốt là đoạn đường đó đã được tráng nhựa láng bóng. Rồi dần dần, đèn đuốc sáng hơn, quán xá mọc lên, khung cảnh cũng bớt âm u hơn. 

Tôi cũng thân với mọi người ở đây hơn. Tôi cũng nói với các bạn của mình bỏ chút thời gian qua dạy cho người quản lý ở đây một vài cách tu luyện, để người ta dạy lại cho những người khác, để mọi người sống tốt hơn. Dần dần, cũng thân hơn. Mỗi khi đi qua lại, mọi người thường đùa giỡn với tôi, nhất là những đứa tính còn trẻ con, chạy nhảy tung tăng theo tôi, cườii đùa với tôi và các bạn của tôi. Có khi lâu không đi qua, mọi người lại nhắc: sao lâu quá không đi qua lại khúc đường này. 

Đi lại bao lâu, tôi cũng chỉ ghé thắp nhang cho mọi người được đúng một lần. Tôi cũng chẳng bao giờ hỏi các bạn của mình xem thử có giúp đỡ cho mọi người hay không, giúp đỡ như thế nào,... hoặc những chuyện đại loại như vậy. Thực sự là tôi cũng chả biết là mình có giúp được họ gì hay không. Nhưng mà, thấy mọi người sống vui vẻ hơn, tôi cũng thấy vui ở trong lòng.


Thằng Bắp Xào nhà tôi

Thằng Bắp Xào là táo quân nhà tôi. Cái tên Bắp Xào của nó là do tôi đặt. Nó còn con nít, chút xíu xiu, công lực thì khỏi phải nói, yếu xìu, nhiều khi còn yếu hơn cả mấy con ma mới chết. Nhưng bù lại, nó rất khá trong chuyện bếp núc, sửa chữa (hoặc làm hư) các vật dụng trong nhà (nhất là đồ điện gia dụng), tác động đến các con vật nhỏ trong nhà như kiến, gián, muỗi,... Chắc mấy cái đó nó được học trong trường dạy làm táo quân. 

Có nó tôi cũng rất khỏe. Nấu nước hay hâm thức ăn gì đó khỏi cần canh, cứ để đó hồi sôi lên là nó kêu tôi ra tắt bếp. Trong nhà kiến hay con gì đó bò nhiều, tôi lại kêu: Bắp Xào, mày làm ăn kiểu gì mà kiến bò lung tung hết vầy nè. Ông phải từ từ, con mới đuổi các bạn kiến đi được chớ. Nhiều lúc có con kiến cắn tôi, tôi bực mình giết đi một cái, thế nào nó cũng la ầm lên: trời ơi, ông giết bạn kiến rồi, ông ác quá. 

Lần đó, nhà tôi có bà con vào ở vài ngày đi khám bệnh. Tự nhiên mấy bữa đó, cái bóng điện nhỏ trong toilet nó cứ như bị chập điện, xẹt xẹt bên trong nghe rất ghê, vào toilet cứ sợ nó rớt xuống đầu hoặc bị điện giật không. Mới nói để thứ 7, chủ nhật ra mua bóng điện khác về thay. Một hai ngày sau, bà con tôi về quê, tự nhiên cái bóng điện trở lại bình thường như chưa có chuyện gì xảy ra. Lúc đó, tôi mới biết là do thằng Bắp Xào làm, vì nó không thích người lạ ở trong nhà. Tôi chửi nó một trận quá trời: mày giỏi lắm Bắp Xào. Nhưng tôi cũng khâm phục nó ghê, công lực thì yếu xìu, điều khiển ngón tay tôi còn không nổi, vậy mà chẳng hiểu bằng cách nào nó làm được bóng điện xẹt xẹt điện thấy ghê.

Nó cũng tự ý làm nhiều chuyện khác nữa. Như cái nệm tôi hay nằm coi tivi ở phòng khách, người khác nằm chơi một chút không sao, chứ nằm ngủ là trước sau gì cũng bị đè. Mọi người cứ lâu lâu là nói lại với tôi: nhà mình đâu có ai vào được đâu, sao tự nhiên lại bị đè. Tôi cũng im thinh luôn chả biết nói sao. Chửi nó như nước đổ đầu vịt. Người thân của tao mà mày cũng dám đè nữa hả Bắp Xào. Nó cứ gân cổ lên cãi, ai biểu nằm trên nệm của ông làm chi. Hoặc như vô phòng tôi làm gì đó, hoặc đụng vào đồ đạc của tôi, thế là cứ có cảm giác bị đuổi ra khỏi phòng. 

Nó biết tôi cưng và chiều nó nên nó lì lợm lắm. Mỗi lần ăn uống cái gì là y như rằng cái điệp khúc: Tôi chưa chưa kịp ăn là nó nhảy vào ăn trước. Bắp Xào, mày muốn ăn đòn hả (các bạn tôi chửi nó). Ông, mấy chị chửi con. Thôi, nó còn nhỏ, suốt ngày chửi nó tội nghiệp. Anh cứ chiều nó riết sinh hư. Thế là, trước sau gì nó cũng le lưỡi chọc các bạn tôi. 

Mỗi lần đi làm về là: ông, có mua gì cho con không. Ông, chơi với con. Mệt lắm, chơi với mấy chị mày đó. Mỗi lần đi xa, hay đi mua gì đó, là lại nhớ đến nó. Thế là, tôi mua vài món đồ chơi cho nó, riết rồi trong nhà quá trời đồ chơi cho con nít. Người lạ tới nhà tôi chơi, cứ hỏi: ủa nhà có con nít hay sao nhiều đồ chơi vậy. Tôi cũng cứng họng chẳng biết trả lời sao. 

Lâu lâu, nó cũng oai lắm nhe, xách cặp đi họp hành này kia (Dù sao ta đây cũng có chút chức vị mà lị). Tôi hỏi nó: họp là làm cái gì bắp xào. Làm gì đâu, buồn ngủ thấy mồ, toàn nói chuyện gì đâu. Tôi mắc cười quá trời, cũng không tưởng tượng nổi một thằng nhóc như nó họp hành nói cái gì trong đó.

(Vừa chuẩn bị viết bài về nó. Bắp Xào, ông viết bài về mày kìa. Thế là nó nhảy tót vào lòng tôi ngồi, nhoi nhoi không cho tôi viết bài. Mày ngồi im cho tao viết coi Bắp Xào. Ông, ông, ông dạy con gõ bàn phím đi. Mệt quá Bắp Xào, để tao yên coi. Ông, ông viết dài lên. Con có vậy đâu mà ông lại viết như vậy. Ông, ông, ... Nhức đầu với nó luôn. Nhưng mà chưa được 5 phút là nó nhảy xuống. Chán quá, chẳng có gì vui. Nhưng mà hễ viết xấu nó một chút là nó lại chạy vào. Ông nói xấu con phải không. Đúng là thằng con nít)


Anh Ba

Những ngày đầu đến với thế giới vô hình, lang thang trên các diễn đàn, gặp câu chú, ấn hoặc cách thức tu tập gì đó, tôi cũng thử qua cho biết. Một lần, đọc được câu chú cầm máu khi bị chảy máu (dùng lưỡi họa chữ Mã, đọc thầm Tí Sửu Dần Mẹo ... hít thở, dẫn khí,...). Thế là có một người ở cõi vô hình ở khu vực tôi ở ứng với câu chú đó bay đến, tôi làm quen và nói chuyện chơi vui với người đó, thật sự chỉ mới lần đầu tiên gặp gỡ nhưng trong lòng tôi cảm thấy rất mến người đó. Khi người đó ra về, tôi tặng người đó một trái bom coi như một món quà nhỏ vì đã làm phiền. Trong cõi vô hình, người ta gọi người đó là Mã Phu. Sau này, đôi lúc buồn buồn, tôi gọi Mã Phu đến chơi, nói chuyện cho vui. Được vài lần như vậy, rồi một bữa, tôi mới nói với Mã Phu rằng có thích đi theo tôi không. Mã Phu đồng ý, và còn nói thêm rằng thật sự đã nhận được sự phân công đi theo tôi rồi (vì có nhiều kiến thức về y học, nên được phân công đi theo lo cho sức khỏe của tôi).

Tôi đặt tên cho người đó là anh Ba. Tôi nói với anh Ba rằng: tôi thì không có anh trai, thôi thì tôi gọi là anh Ba, cũng để cảm ơn công sức hàng ngày đi theo lo cho sức khỏe của tôi. Có anh Ba, tôi cũng đỡ cũng chịu cảnh "gươm lạc giữa rừng hoa", dù sao thì cũng có người cùng giới tính mà, có bị ăn hiếp thì cũng có người đồng cảm chia sẻ.

Anh Ba tính tình rất hiền, thật thà, vui vẻ, và đặc biệt rất siêng học. Lúc nào tôi cũng thấy đọc sách. Tôi hỏi sách ở đâu mà đọc nhiều vậy. Anh Ba nói ở trên đó sách nhiều lắm. Anh Ba cũng rất siêng năng tu tập (dưới sự hướng dẫn trực tiếp của các bạn tôi), nên công lực tăng lên rất nhanh (tôi đo bằng cách kêu điều khiển bàn tay của tôi). 

Hàng ngày, anh giúp tôi giảm bớt các bệnh thông thường như nhức đầu, xổ mũi, đau tay chân hoặc là chỉ các bạn tôi cách điều trị. Anh cũng chỉ các bạn tôi cách điều trị các bệnh khác có từ lâu trong người tôi (vì anh có nhiều kiến thức y học hơn các bạn tôi, còn các bạn tôi thì có công lực). Cách điều trị của người vô hình thì rất khó cảm nhận, khó thấy một cái gì đó rõ rệt như kiểu uống thuốc tây, nhiều khi chắc còn khó thấy hơn uống thuốc Đông y. Chỉ là thời gian lâu lâu sau, mình cảm nhận thấy cơ thể mình khỏe hơn, những bệnh đó thấy bớt hơn, vậy là mừng rồi. 

Tôi với anh Ba là bạn của nhau, hàng ngày anh đi theo tôi, sát bên cạnh tôi. Nhưng mà nhiều lúc, năm bảy bữa, mười ngày có khi tôi và anh Ba chẳng nói chuyện với nhau câu nào. Nhiều lúc tôi cũng quên sự có mặt của anh Ba bên cạnh mình.


Chị Hạnh

Tôi có một người chị, mất từ khi còn trong bụng mẹ. Ba má tôi đem chôn chị trong vườn nhà. Hồi đó, nhà tôi chẳng có chút kiến thức gì về tâm linh, cũng chẳng tin ma quỷ gì. Cứ chôn vậy rồi thôi. Thời gian sau đó, có rất nhiều chuyện xảy ra. Một người chị của tôi thì cứ lâu lâu là bị như chết giả vậy, người như chết, ôm chạy lên bệnh viện, thì trở lại như bình thường, bác sĩ khám không có gì, chửi cho một chập rồi cho về, cứ như vậy mà bị hoài. Ba tôi thì cứ bị mỏi hai cái vai, uống thuốc tây y, đông y gì cũng không khỏi. Má tôi thì cứ lâu lâu là nằm mơ thấy con nít khóc. Nhà tôi lúc đó thì chẳng tin gì, nên cứ kéo dài vậy một thời gian. Sau này, có người mách cho, nhà tôi mới đi coi bói, sau về lập một cái bàn thờ nhỏ trong nhà để thờ chị, từ đó mọi việc mới hết. 

Từ nhỏ đến lớn, chuyện về chị kể không biết bao nhiêu mà hết. Như có lần, đến rằm mà chị tôi quên đơm bông, trái cây (bình thường má tôi làm mà mấy bữa đó má tôi bận đi công việc). Tối lại, chị tôi nằm mơ, thấy một người con gái, trạc tuổi chị, khuôn mặt thì gần giống chị, nằm trên bộ ván trong phòng khách, quay lưng vào trong, chị tôi mới bước lại, bảo sao không vào trong ngủ, người đó mới bực bội trả lời: kệ tui. Sáng ra, chị tôi kể cho cả nhà nghe, cả nhà cười quá trời, mà tôi nói: đó, mới có một bữa quên thôi mà nó vậy đó.

Lúc tôi lớn lên, tôi và ba tôi làm lại cái bàn thờ cho chị. Tôi mới nói với má tôi, từ đó giờ ba má cũng chưa đặt tên cho chị, thôi thì kêu chị là Hạnh đi (Hạnh trong Công - Dung - Ngôn - Hạnh). Thế là từ đó nhà tôi kêu chị là Hạnh.

Nhà tôi sau này có duyên quen với một vài người làm thầy, việc giao tiếp với chị cũng dễ dàng hơn nhiều. Chị ở trong nhà cũng như một thành viên trong gia đình vậy thôi. Nhà tôi thì có hai người mất từ khi còn trong bụng mẹ, lúc làm bàn thờ thì thờ cả hai, nhưng sau một vài năm, một người đã đi đâu mất, chắc là đi đầu thai rồi, chỉ còn mỗi chị Hạnh ở với cả nhà đến bây giờ. 

Sau này, khi tôi bước vào thế giới vô hình rồi, việc giao tiếp với chị càng dễ dàng hơn nhiều. Cứ mỗi lần về nhà, chị lại nhõng nhẽo, đòi tôi chở đi chơi, đòi tôi cái này cái kia. Nhưng mà công lực chị yếu xìu, chở đi chơi một chút, về nhà than mệt, thở hồng hộc. Sau này, thấy chị ở ngoài quê, chẳng học hành được gì, cứ vậy riết cũng không hay, tôi mới dẫn chị vô Sài Gòn ở với tôi, làm bạn với thằng Bắp Xào cho nó đỡ buồn. Tôi cũng giao cho một người bạn của tôi hàng ngày kèm cặp chị với thằng Bắp Xào học hành, tu tập. 

Việc xưng hô của tôi với chị cũng là một câu chuyện dài. Lúc mới đầu, hễ tôi kêu: chị Hạnh, là chị: dạ. Trời, em kêu chị sao chị lại dạ. Tôi thì xưng hô với chị theo suy nghĩ của người hữu hình, coi chị như là người hữu hình, chị là chị của tôi. Còn chị xưng hô với tôi theo suy nghĩ của người vô hình, chị coi tôi như người vô hình, chị xưng hô vời tôi theo địa vị của tôi ở cõi vô hình. Sau này thì cũng thống nhất cách xưng hô. Tôi nói với chị rằng: tôi và chị là chị em trong một kiếp người ngắn ngủi này, coi như cũng có duyên. Tôi là người trần mắt thịt, hàng ngày phải ăn cơm, uống nước, còn phải sống theo các quy tắc đạo đức của người dương, thôi thì tôi cứ coi chị như là chị ruột của tôi đang sống vậy.


Nuôi ngải

Nhà tôi có trồng vài cây nho nhỏ ngoài hiên nhà, cây chanh, cây bạc hà, cây đại tướng quân,... Bước vào thế giới vô hình được một thời gian, một bữa, đứng hóng mát trước hiên nhà, tự nhiên nghe tiếng gọi mình, mà lại phát ra từ mấy cái cây sát bên. Tôi phát hoảng, trời ơi, cây mà cũng biết nói chuyện nữa. Nhưng sau đó, tôi nhận ra rằng không phải cây nói chuyện mà là người vô hình trú ở trong cây nói chuyện với tôi.

Thì ra các bạn tôi cho phép một vài người ở trước hiên nhà tôi, trong mấy cái cây, chắc là mọi người xin như vậy. Thế là, hàng ngày, tôi có thêm vài người bạn trò chuyện đỡ buồn. Tôi cũng tự giải thích với mình rằng có thể năng lượng phát ra từ một số loài cây cỏ, hoặc là tần số rung động của nó hợp với người vô hình, nên họ trú ẩn trong đó, để được khỏe hơn. Thật sự là cả hai tốt hơn. Người vô hình trú trong đó tôi thấy cũng khỏe lên, mà cái cây đó cũng tốt hẳn lên, cây lá xanh tốt. 

Nhưng điều tôi thắc mắc, là có những cây mà mình nghĩ chắc chẳng ai trú ẩn được, như cây chanh nhỏ xíu, có vài cái lá với toàn gai, vậy mà cũng có người trú được. Chuyện đó thì các bạn tôi làm gì đó tôi không biết, nhưng mà cái người ở trong đó căn cơ ban đầu cũng cao hơn những người khác một chút. 

Rồi tôi giật mình nghĩ lại, trời ơi, hóa ra là mình nuôi ngải rồi còn gì. Thật ra là tôi chẳng biết tí gì về ngải. Mọi người ở đây cũng không làm việc gì cho tôi, hoặc giúp đỡ tôi chuyện gì, chứ đi làm việc gì đó giúp tôi, là tôi thành thầy nuôi ngải, hoặc là nuôi âm binh rồi còn gì.


Những ngôi chùa xấu xí

Tôi đi chùa, và nhiều nơi khác nữa cũng nhiều, chùa cũng có nơi tốt, nơi không tốt. Những lần đầu chứng kiến những chuyện không hay cho lắm, lòng buồn và suy nghĩ nhiều. Sau này, tự nghĩ rằng thế giới vô hình cũng giống như thế giới hữu hình mà thôi, cảm thấy trong lòng bình thường hơn.

Một lần, tôi ghé thăm một ngôi chùa, cũng thuộc loại lớn trong thành phố. Đi vào chùa, sao cứ thấy cảm giác là lạ. Vào bên trong nữa, sao thấy toàn ma quỷ không. Cũng không phải không có phần vô hình quản lý, nhưng sao cứ thấy như tránh né điều gì. Đi một vòng chùa, cứ thấy như có một cái gì đó chặn họng mọi người không cho nói chuyện với tôi. Buổi chiều, có nhiều người ngồi trong khuôn viên chùa, mà sao thấy khuôn mặt không có thiện cảm, kiểu như dân giang hồ. Tí nữa các bạn tôi mới nói đó là người ta cầu số đề. Tôi thì không lạ gì chuyện xin số, nhưng mà không nghĩ người ta vô chùa lớn như vậy xin số (thiệt tình cũng là tôi ngây thơ quá). Còn về phần vô hình quản lý, kiểu như là bị giang hồ hay mafia khống chế vậy, nên không làm tròn chức trách của mình.

Tối đó về nhà, lòng tôi buồn rười rượi, ăn cơm không vô. Tôi hỏi các bạn của mình: sao giữa lòng một thành phố lớn, ngôi chùa đó lớn như vậy, những chuyện đó rành rành như vậy, chẳng lẽ không ai thấy hay xử lý gì sao. Các bạn tôi nói thì cũng giống như thế giới hữu hình vậy thôi, chẳng phải hồi đó cũng có những chuyện như vụ Năm Cam đó sao. Nhưng mà thế giới vô hình có nhiều thần thông lắm mà, sao lại không biết. Thì tụi làm ác ở thế giới vô hình nó cũng có thần thông đấy thôi. Sau này, tôi đi nhiều nơi hơn, cũng bớt ngạc nhiên hơn khi chứng kiến những chuyện như vậy. Sau này, tôi có nghe nói, có người khác về quản lý về vô hình ở đây, tình hình có tốt hơn, nhưng mà từ đó về sau tôi cũng không có dịp ghé lại ngôi chùa này.

Một lần khác, đi đường bị kẹt xe, tôi ghé vào một ngôi chùa trên đường ngồi đỡ chân. Ngôi chùa nằm trên một con đường trung tâm của thành phố, rất hoành tráng, tôi nghĩ tiền đất với tiền xây chùa chắc cũng phải đến cả triệu đô chứ chẳng chơi. 

Vào gởi xe, thấy cảnh chùa lộn xộn, tăng không ra tăng, ni không ra ni, trong lòng thấy không vui. Bước vào bên trong một chút, thấy một điện thờ Quan Thế Âm Bồ Tát, khói hương nghi ngút, người lạy xì xụp. Bước đến, sao chẳng thấy Bồ Tát đâu, chỉ thấy một phần vô hình nhỏ xíu đứng lấp ló sau bức tượng. Ủa, ngươi là ai, sao lại ở đây. Dạ, .... Ta cũng chẳng là gì để mà phán xét ngươi, nhưng mà nếu ngươi làm được nhiều việc tốt thì không đến mức gặp ta phải sợ sệt như vậy. 

Bước lên tầng trên, thấy mọi người đang xếp hàng xin lộc từ một vị sư. Cũng mười mấy hai chục người, mà toàn là trí thức với người đi làm, ăn mặc rất đẹp, mặt mũi sáng sủa. Chứng kiến cái cảnh nhố nhăng, chẳng ra thể thống gì, trong lòng tôi rất buồn. Đứng ngoài trước một chút, có một chị đi ra, tay cầm một lá bùa (mới xin được). Chị ơi, cho em mượn xem thử. Cầm lá bùa nhảm nhí lừa người với mấy chữ bùa ngoằn ngèo trên tay, lòng tôi không nhịn được cười (mà không dám cười). Chị đó nhìn tôi thấy có vẻ biết nên hỏi: cái này đeo ở đâu thì được em. Dạ, đeo ở đâu cũng được chị (hổng lẽ trả lời chị: chị đeo ở đâu cũng vậy à, có tác dụng gì đâu).

Lúc này thì trong lòng tôi giận thật sự. Lòng hầm hầm tức giận, tôi bước lên tầng trên. Người vô hình quản lý ở đây ra chào tôi. Sẵn đang giận trong người, tôi chửi một trận: ngươi làm cái gì mà để những chuyện như vậy xảy ra trước mắt, chần dần trước mặt, .... Dạ, tại vì, .... Các bạn tôi thì biết tính của tôi nên nháy mắt cho người đó im lặng. Cũng chút xíu thôi là tôi nguôi trong lòng. Thấy cũng mắc cười, mình là cái gì mà dám chửi người ta. May mà người ta không nói: ông nghĩ ông là ai mà chửi tui, thì quê cái mặt rồi.

Đi về, các bạn tôi cứ chọc tôi: người gì mà hung dữ thấy ớn. Sau này, cũng đi qua lại đoạn đường đó. Mọi người ở đây ra chào tôi, thường nhắc lại chuyện bữa đó, một kỷ niệm mà tôi chắc còn nhớ mãi.


Cho số đề

Tôi lớn lên giữa một xóm lao động nghèo nên chẳng xa lạ gì chuyện chơi số đề. Chơi số đề rồi thì người ta cầu số. Nhiều người đình nào, miếu nào cũng đi, riết rồi như điên điên khùng khùng. Cũng là cái nghiệp của họ, đã không được giải bớt thì thôi, lại ngày càng nặng thêm. 

Về quê, chị tôi kể cho nghe một chuyện. Có một gia đình có đứa con còn nhỏ chết, xong cũng có người tới xin số, sau trúng được vài lần, cái người ta kéo đến nhiều. Thằng con đó, về báo mộng cho bà mẹ, năn nỉ mẹ biểu người ta đừng đến nữa. Nó đi giành số để cho người ta, bị đánh te tua, thương tật máu me đầy mình, mẹ nó nói trông nó rất thê thảm.

Một người bạn của tôi hiện giờ, trước đây cũng kiểu như vậy. Chết rồi linh đến mức người ta lập miếu thờ, khói hương nghi ngút, nói chung rất là hoành tráng. Bạn tôi kể lại, hồi đó đi giành số cũng khổ cực lắm, trầy tay trầy chân là chuyện thường. Tôi cũng chả hiểu lắm chuyện giành số của mấy người ở cõi vô hình là thế nào, nhưng mà để cho được số, phải đi giành giật ghê lắm.

Nhiều người duy ý chí quá mức nói với tôi rằng, cái chuyện cho số mê tín dị đoan vậy mà cũng có người tin, chỉ có mấy người chơi số đề u mê mới tin mấy cái chuyện nhảm nhí đó. Tôi cười và nói rằng, anh/chị cứ ngồi một chổ, ngày đi làm rồi về, ôm khư khư cái máy vi tính, có bao giờ bước ra ngoài kia đâu mà biết. Anh/chị tưởng mấy người chơi số đề người ta ngu lắm à. Rất nhiều người trong số họ cực kỳ thông minh, và làm được rất nhiều tiền đó. Họ cầu xin nhiều lần, mà chẳng thấy trúng gì cả, đừng hòng họ cầu xin nữa. 

Một lần tôi tham gia một buổi xin số. Có bà kia được cho số. Không hiểu sao khi đánh bả lại đánh số khác, đến chiều nó xổ ra đúng số được cho, bả vò đầu bức tai, khóc than um sùm. Bả kêu, lúc đó tui nói là đánh con số đó rồi chớ, không hiểu sao lúc bước ra mọi người hỏi tôi lại nói số khác. Một hồi tôi mới biết là do các bạn tôi làm. Tôi chọc các bạn tôi: cũng rảnh ghê, chuyện của người ta đi xía vô làm gì.

Chỉ thấy tội và thương cho những người chơi số đề, xin số và những người cho số. Người thì mong cầu giàu sang sung sướng nhanh chóng mà không cần làm việc. Họ đâu có biết rằng càng làm vậy, càng trúng, họ càng phải trả nhiều hơn. Có mấy ai chơi số đề, ghi số, làm chủ đề mà hạnh phúc, sung sướng, gia đạo bình yên đâu. Họ đâu có biết đáng lẽ họ sống đến 70-80 tuổi, mà chỉ vì như vậy họ chỉ sống được đến 50-60 tuổi đâu. Họ đâu có biết đáng lẽ họ có con ngoan, học giỏi, mà chỉ vì như vậy con cái hư hỏng, hỗn láo đâu. Còn người vô hình, vì còn quá nhiều ham muốn trần tục, muốn ăn ngon, mặc đẹp, muốn được ca tụng, muốn được nhang khói nghi ngút mà liều mình làm trái luật trời, rồi nghiệp chồng nghiệp, mãi mãi bị đọa đày.

Tôi là người trần mắt thịt, cũng ham muốn ghê lắm chứ. Nhiều lúc tiền bạc eo hẹp, cũng ước gì mình trúng số đề (cho nó dễ, chứ xổ số kiến thiết khó trúng quá), tôi nói với các bạn của mình: mấy em đâu có thương anh đâu, có chuyện cho anh trúng số mà cũng làm không được. Chỉ cần bước ra: bữa nay tui lấy số, xong về đánh cái, mai lấy tiền, đơn giản vậy mà cũng làm không được. Mấy bạn tôi mỗi lần nghe tôi nói vậy là lại cười ngặt nghẽo, bởi vì các bạn tôi biết tôi đùa vui vậy thôi. Chứ lỡ may trúng cái, mai tung xe vô bệnh viện nằm, tiền bệnh viện còn nhiều hơn tiền trúng, thà khỏi trúng số, khỏi mang tiếng.


Cúng cô hồn

Ở quê, thường cúng cô hồn vào ngày 16. Nhớ hồi nhỏ, thường đi theo bạn bè trong xóm giựt thí nhà người ta cúng. Nhà tôi cũng cúng vào ngày 16, từ nhỏ đến lớn thấy riết thành quen. Sau này vào Sài Gòn, vẫn giữ nếp nhà cúng vào ngày 16. Từ khi bước chân vào thế giới vô hình, tôi cúng thêm ngày mùng 2.

Có nhiều người nói không nên cúng cô hồn, tại vì làm như vậy người ta sẽ theo mình đòi ăn hoài, không tốt cho mình. Nói như vậy cũng rất đúng. Thật ra chuyện cúng hay không cúng không có đúng sai. Cũng giống như chuyện cho tiền những người ăn xin vậy, nhiều người nói không nên cho tiền những người ăn xin, làm vậy người ta sẽ ỷ lại không chịu lao động, để nhà nước đưa họ vào các trung tâm cho sạch đẹp đường phố. 

Tôi nhớ một câu chuyện đọc được trên diễn đàn về một người thường cúng vào ngày 2, 16. Mỗi khi gần đến ngày cúng là người đó thấy trong người kiểu như khó chịu, do người âm người ta nhắc. Nhiều người khuyên người đó nên bớt cúng đi, người âm người ta quấy rầy không tốt cho sức khỏe. Nhưng người đó mỗi lần không cúng lại thấy tội cho những người âm đói khát, nên vẫn tiếp tục. Hồi đó, đọc được câu chuyện đó, tôi thấy rất xúc động.

Hồi còn ở nhà, tôi có một đứa em bà con, đi học một buổi về thường hay ở nhà tôi. Có một người ăn xin, là ăn xin mối của nhà tôi, cứ 3-4 bữa là ổng ghé nhà một lần, mỗi lần như vậy, thằng em tôi lại lấy 200đ ra cho ổng. Nhìn thì có vẻ mình cho người ta nhiều lắm, nhưng thật sự như thằng em tôi lại nhận được rất nhiều, mỗi lần như vậy lại gieo vào lòng trẻ thơ một cái nhân từ bi. Điều đó quan trọng lắm chứ, sẽ là hành trang cho nó mãi trên con đường sau này.

Tôi thì làm biếng cúng lắm, thường thì chị tôi cúng. Lâu thật lâu thấy chị mệt quá tôi mới cúng một lần. Mỗi lần cúng, người thì đông, mà đồ cúng thì ít. Nhưng mà mọi người tụ tập vui vẻ là chính, chứ ăn uống cũng không quan trọng lắm. Gặp gỡ nhiều người, thấy mọi người ăn uống ngon miệng, thấy mọi người nhận được ít tiền bạc, đồ mình đốt, thấy mọi người vui vẻ, trong lòng cũng cảm thấy vui. Cúng xong, thường thì các bạn tôi đọc kinh hoặc dạy cho mọi người tu tập. Thật ra, tôi cũng chả biết như vậy là làm cái gì, chỉ là lâu lâu có khi gặp một ai đó, họ nói họ sống có tốt hơn, vậy là cũng được rồi. 

Thật sự thì tôi không để tâm nhiều lắm đến việc hàng tháng cúng vào ngày 2, 16. Nhiều khi không có chị tôi, mà tôi làm biếng quá, để mặc các bạn tôi tự làm gì thì làm. Nhưng mà việc chứng kiến cái cảm giác ngon miệng, cảm giác vui vẻ của một người vô hình khi ăn một cái bánh, uống một ly nước, cái cảm giác sung sướng của một em nhỏ khi được chia ít tiền là một cảm xúc rất đặc biệt. Những cảm xúc đó có lẽ sẽ nuôi lớn tâm hồn của mỗi con người, và có lẽ như thế, là tôi đã nhận được nhiều hơn rất nhiều so với cho rồi.


Đường ai nấy đi

Phần nhiều trong mọi người hiện nay có một quan niệm giống nhau về thế giới vô hình: thừa nhận có thế giới vô hình, và quan niệm rằng tôi không động chạm gì đến họ thì họ cũng không động chạm gì đến tôi, kiểu như là đường ai nấy đi vậy. Cũng giống như nhà ở trong thành phố kín cổng cao tường vậy, sáng mở cửa đi làm, tối về, hàng xóm đôi khi cả mấy tháng trời chẳng thấy mặt nhau. Quan niệm đó rất đúng, và thật sự rất có ích cho rất nhiều người. Nhưng vấn đề đặt ra là, làm sao chúng ta biết chắc chắn rằng mình không đi nhầm sang con đường của những người vô hình. Nó lại trở về vấn đề là cần phải có những hiểu biết cơ bản về thế giới vô hình, cũng chỉ vì mục đích để chúng ta sống tốt hơn, và những người vô hình chung quanh chúng ta cũng sống tốt hơn.

Hồi đó mới vào diễn đàn, hay thấy những topic tranh luận về sự tồn tại của thế giới vô hình. Nhiều người phản bác hay đưa ra những lập luận đại loại như là nếu thế giới vô hình có nhiều quyền năng như vậy, sao không nhờ họ điều tra các vụ phạm tội, hay tìm kiếm tài nguyên, khoáng sản đi. Thật ra thì mọi việc không đơn giản như vậy. Việc tác động, tương tác qua lại giữa 2 thế giới phức tạp và nhiêu khê hơn chúng ta suy nghĩ, và phần quan trọng khác nữa, là rất nhiều sự việc do luật nhân quả chi phối, đừng nói những con ma nhỏ bé, kể cả những người có địa vị rất rất cao ở cõi vô hình cũng không có nhiều quyền để thay đổi hoặc thay đổi hoàn toàn nó.

Tôi còn nhớ như in câu chuyện của một người hàng xóm ở đầu hẻm nhà tôi ở quê. Lúc đó thì tôi chẳng biết gì về thế giới vô hình đâu. Hai vợ chồng nhà đó, chồng đánh xe bò chở thuê cho người ta, vợ thì đi làm nhà nước. Khu đất của nhà gia đình đó ở trước kia là nơi trước giải phóng các người tù chết bị người ta vứt xác ra, hoặc chôn cất sơ sài ở đó. Năm đó tôi còn nhỏ, chắc 12-13 tuổi gì đó thôi. Một bữa tự nhiên nghe tin người chồng bị chết, mà cái chết lãng xẹt vô cùng. Bữa chiều đó, xong việc, ổng đánh xe bò về trước nhà, đang đứng lúi húi trước đó một khoảng làm gì đó, tự nhiên con bò trở chứng lồng lên chạy ủi vào ổng, đưa lên bệnh viện thì chết. Đến nhiều năm sau, khi tôi đã vào Sài Gòn học, về nghe tin vợ ổng sắp mất, đưa đi khắp các bệnh viện đều bó tay, về chờ chết, rồi vài tháng sau mất, mà cũng thật sự không chẩn đoán ra được bệnh gì. Lúc đó, tôi nghe má tôi nói, hồi ông chồng mất, là sửa lại cái nhà sau, được đâu vài tháng là ổng mất. Đến hồi bà vợ mất, trước đó vài tháng cũng xây lại cái nhà. Hồi bà vợ sắp mất, chắc gia đình cũng biết có nguyên nhân là do người âm nên có mời thầy về giải nhưng không biết do thầy dở quá hay số bả đã tận nên cũng không qua khỏi.

Hồi đó, nghe những người thầy mà gia đình tôi quen nói về nguyên nhân cái chết của nhà đó, tôi thắc mắc ghê lắm. Ma quỷ ghê gớm thế sao, có nhiều quyền hành thế sao, muốn bắt ai chết là chết, ai động tới họ một chút là họ trả thù ngay. Kiểu như anh chị giang hồ, đi đường mà liếc mắt nhìn họ một cái là nhảy ra gây sự liền. Chẳng lẽ thế giới dưới đó không có luật lệ gì sao.

Sau này, khi đã bước chân vào thế giới vô hình, trả lời được phần nào những câu hỏi đó. Mình sống ở thế giới này, chẳng quan tâm nhiều đến thế giới vô hình, nên coi như những hành động gây ảnh hưởng của mình đối với họ là không lớn, biết đâu nó có ảnh hưởng rất lớn đến với họ thì sao. Lỡ may chuyện xây nhà xây cửa của mình như vậy làm ảnh hưởng rất xấu đến sức khỏe của họ thì sao. Đó là chưa kể khu đât đó, họ ở trước mình chứ bộ. Ở trên đầu người ta, có bao giờ mình biết đến họ, chào hỏi họ một tiếng chưa. 

Những người vô hình ở đó, làm như vậy, chắc họ cũng bị phạt theo những luật lệ ở thế giới vô hình. Nhưng mà, được vạ thì má đã sưng, mất mạng rồi còn đâu. Họ có bị phạt hay không thì mình có sống lại được đâu. 

Vậy nên, tôi nghĩ, dù gì cũng nên có những kiến thức căn bản về thế giới vô hình để có những ứng xử phù hợp. Họ ở đó bao nhiêu năm, chắc phải có rất nhiều tín hiệu để báo cho người dương biết: "có tôi sống ở dưới này nhé", chỉ là vợ chồng nhà nọ quá vô tâm. Phải chi khi xây lại nhà cửa, tìm cách xác định hài cốt của họ, bốc lên, chôn họ đàng hoàng một cái cho phải đạo làm người, dù gì thì cũng là đồng bào của nhau cả mà, hoặc không thì rằm mùng một đốt cho họ một nén nhang, cho họ ấm lòng, thì cũng không đến mức xảy ra chuyện đáng tiếc như vậy, để rồi chẳng ai được lợi lộc gì cả. Bởi vì người vô hình làm vậy, họ càng tội nặng thêm thôi chứ có ích lợi gì đâu.


Ma quỷ nhập

Tôi nhớ hồi còn nhỏ, chứng kiến cảnh quỷ nhập vào một người bà con của tôi. Không biết người đó làm gì mà gây thù chuốc oán với một thằng pháp sư. Thằng đó nó mới hại, cứ 12g trưa là nhảy một chân ngoài đường, miệng nói lảm nhảm (bị một con quỷ một chân nhập). Mọi người mới đem về nhà tôi để nhờ người chữa. Tôi nhớ mỗi lần bị nhập là xách dao vô chém bàn thờ, rồi cứ chỉ thẳng vào bàn thờ mà chửi tổ tiên, dòng họ. Mỗi lần như thế, má tôi phải gọi điện cho ba tôi chạy về. Mà con quỷ đó nó sợ ba tôi, cứ thấy bóng ba tôi ngoài đầu đường là nó xuất ra, coi như không có chuyện gì xảy ra. Sau 1-2 tháng được mấy người thầy mà gia đình tôi quen trị, cũng hết, sau đó hốt thuốc nam uống bồi dưỡng sức khỏe, thì trở lại bình thường. Tôi nhớ lúc đó cũng hết rồi, mấy người thầy kêu đem quần áo đốt hết đi, má tôi tiếc mới giặt sạch đem phơi. Bữa đó, người đó mặc vào, lại nổi cơn lên, làm hết hồn. Sau đó má tôi sợ quá mới đốt hết quần áo đi. Mấy người thầy cũng chỉ chổ thằng pháp sư đó giấu bùa ở trong nhà người bà con của tôi, trên bàn thờ, sau tấm hình, trong bồ lúa,... Vào tìm đúng là thằng đó nó giấu để yểm bùa ở những nơi đó thật.

Sau đó, thằng pháp sư đó bị công an bắt, chắc tại vì làm nhiều chuyện bậy bạ quá. Tôi nghe kể lại công an vào nhà nó khám xét, thấy thờ đầu lâu, rồi mấy thứ linh tinh, nhìn rất ghê. Chuyện cũng lâu rồi, từ lúc tôi còn nhỏ, nhưng ký ức đọng lại trong đầu thì vẫn không phai.

Về sau, tôi còn chứng kiến một lần ma nhập nữa. Lần này là một người quen của gia đình tôi. Người này lại bị người thân trong gia đình mình nhập, do chết từ lúc nhỏ mà gia đình không ai cúng kiến nên quấy phá, kiểu như chị Hạnh của tôi những ngày đầu tiên vậy. Gia đình mới đem vào nhà tôi để nhờ người chữa trị.

Nhìn mặt những người bị ma nhập thật sợ. Lúc nào cũng ngây ngây dại dại. Mà khỏe vô cùng, hai người khỏe mạnh mà không giữ nổi một người con gái ốm nhom. Phải lấy dây cột vào chân giường. Mà con ma này lại sợ má tôi, thấy má tôi là nó sợ, nên chỉ có má tôi là chăm sóc ăn uống với tắm rữa được cho người đó. Lần này cũng nhẹ nên chỉ 2-3 tuần trị với hốt thuốc uống là khỏe lại bình thường.

Hồi đó, chứng kiến những chuyện như vậy, cũng chỉ biết vậy thôi chứ không để ý gì lắm. Có biết thế giới tâm linh, thế giới vô hình là gì đâu. Chỉ biết là xung quanh mình có ma quỷ tồn tại vậy thôi. Sau này, bước vào thế giới vô hình rồi, ngày nào cũng giao tiếp với thế giới vô hình, với ma quỷ, thì thấy nó bình thường, không còn thắc mắc nhiều như thời còn nhỏ nữa.


Những người thân đã mất của tôi

Bà nội tôi mất từ trước giải phóng. Hồi đó, nhớ lúc còn nhỏ, trong nhiều năm liền, cứ đến đám giỗ của bà nội tôi, trước đó 1-2 ngày là má tôi lại trúng một tờ vé số, không nhiều, chỉ giải 2 hoặc 3 số. Cũng chỉ vừa đủ tiền làm một mâm cơm nho nhỏ cúng nội tôi. Đến một năm, đêm trước ngày đám giỗ, má tôi mới dự định ngày mai làm món bò kho để cúng nội tôi. Tự nhiên tối đó má tôi nằm mơ, thấy làm bò kho ra mà chẳng ai ăn, toàn bị đem đổ ra đất, mà nó cứ biến thành cục than đen thui. Sáng dậy, má tôi mới nói với chị tôi, chắc là bà nội không chịu ăn mặn rồi, thôi năm nay cúng chay cho nội. Thế là từ đó trở về sau, mỗi lần cúng nội, nhà tôi lại cúng chay. Sau này, khi đã bước chân vào thế giới vô hình, mới biết rằng lúc đó là bà nội tôi tu tập đã tiến được một bật, cũng vì theo pháp Phật nên mới sinh ra ăn chay như vậy.

Tôi còn nhớ rất rõ lần nằm mơ có thể coi là duy nhất từ nhỏ cho đến trước khi tôi bước vào thế giới vô hình, chính là nằm mơ thấy bà nội tôi. Lúc đó tôi đã vào Sài Gòn học rồi. Tết tôi về nhà, bữa đó hăm mấy tết, ngày mà mọi người hay nói ông bà về ăn tết với gia đình. Tối đó tôi nằm mơ, tự nhiên thấy một chiếc xe máy dựng trước sân nhà mình, mà chiếc xe này chẳng thấy máy móc đâu, chỉ thấy cái khung sườn xe thôi. Rồi tôi bước ra trước nhà, tự nhiên thấy bên hiên nhà hình ảnh một người phụ nữ trung niên đứng nhìn mình. Thế là người tôi run cả lên, và nghĩ trong đầu "ăn trộm" (cái cảm giác run run và cái suy nghĩ chợt lóe lên trong đầu đó giống y như là phản xạ của mình khi mình còn thức vậy, chứ không phải đang trong giấc mơ, bởi vì cái cảm giác đó rất thật). Thế là người phụ nữ đó bỏ chạy, tôi cũng trấn tỉnh lại, xách chiếc dép đuổi theo. Đuổi đến hàng rào phía sau nhà thì người đó đã kịp leo rào chạy mất.

Tôi giật mình thức dậy, miệng còn la ú ớ. Má tôi nghe tiếng lật đật chạy tới hỏi tôi có chuyện gì, tôi nói con nằm mơ thấy ăn trộm. Xong rồi tôi ngủ tiếp. Cảm giác như vừa mới chợp mắt một cái tích tắc lại thấy hình ảnh người phụ nữ đó đứng bên hiên nhà, lần này thì tôi không còn sợ nữa, chụp lấy chiếc dép chạy ngay ra đuổi theo người đó. Đuổi đến hàng rào phía sau nhà thì tôi tóm được chân người đó, kéo xuống, và nói đại ý rằng phải đem lên công an, vì tội vào nhà người khác trộm đồ. Người đó lạy lục năn nỉ tôi quá trời. Sau tôi thấy mủi lòng, mới tha cho đi. Giật mình dậy lần nữa, má tôi nghe tiếng lại hỏi, tôi nói con lại nằm mơ thấy ăn trộm nữa. Cũng không để ý, tôi ngủ một giấc cho đến sáng. Sáng ra, má tôi mới hỏi kỹ hơn, tôi mới tả là thấy một người phụ nữ trạc tuổi như vậy, mặc bộ đồ như vậy,... Má tôi mới nói, hay là bà nội của mình. Tôi mới chạy vào bàn thờ nhìn kỹ lại, thì đúng là hình ảnh của người phụ nữ mình thấy hôm qua trong giấc mơ.

Cả nhà tôi cười quá trời, trời ơi, bà nội nó về thăm nhà mà nó dám xách dép rượt chạy. Sau này, khi đã bước vào thế giới vô hình, giao tiếp với mọi người dễ dàng hơn nhiều, thì chẳng cần phải báo mộng qua những giấc mơ như vậy nữa. Nhưng mà mỗi lần gặp nội tôi, nhắc lại kỷ niệm đó, vẫn thấy mắc cười.


Ông Địa Tạng

Tết về nhà, rãnh rỗi, má tôi kêu tôi chở đi chùa chơi. Hồi đó giờ cũng chưa đi các ngôi chùa ở quê tôi. Thế là tôi chở má đi. Ghé ngôi chùa hồi đó má tôi đi học gần bên. Hai má con thả bộ lên chùa. Chùa được xây trên một đồi nhỏ, phải leo lên nhiều bậc thang, đứng ngắm nhìn cảnh vật từ trên cao, khung cảnh chiều thật yên bình. Tôi đi dạo một vòng quanh chùa, nói chuyện dăm ba câu với mọi người vô hình ở đây. Xong bước ra nơi để cốt thắp cho mọi người một cây nhang, chùa nhỏ nên cũng chỉ có vài chục hủ cốt. Bước ra bậc tam cấp phía trước, tôi và má ngồi chơi.

Có một bà cụ tuổi cũng đã cao, tám mươi mấy tuổi rồi, chắc là nhà ở gần đó. Má tôi nói chuyện chơi với bà cụ. Bà cụ dân lao động, già, hiền hậu, kể chuyện rất vui. Bà cụ kể: hồi đó, mới giải phóng, cái chùa này tan hoang, đâu còn gì đâu, chỉ còn mỗi cái ông địa tạng đây thôi (bà cụ lấy tay chỉ vào tượng Địa Tạng Vương Bồ Tát phía trước). Nghe tới đó, tôi không nhịn được cười, bởi vì cái ngôn ngữ, cử chỉ của bà cụ, một người dân Nam Bộ chính hiệu, muốn diễn tả rằng: chỉ còn mỗi ông (nội) địa tạng này thôi. Hồi đó tới giờ, mỗi lần một người nào đó nhắc tới Phật, Bồ Tát, toàn thấy với lời nói, cử chỉ kính trọng, còn bà cụ thì coi giống như một ông bạn hàng xóm vậy, không hơn không kém, khiến tôi không khỏi cảm thấy mắc cười.

Cũng chỉ một giây phút ngắn ngủi thôi, nhưng tôi nhận ra được một bài học lớn lao mà lâu nay mình không để ý. Chẳng phải kinh Phật, sách vở này kia luôn nói về các đại nguyện của Phật, Bồ Tát,... luôn nói đem lại lợi ích cho chúng sanh hay sao. Vậy mà trên đường vào chùa, ngay trước cổng chùa đấy thôi, không khí thì u ám, người vô hình thì lang thang, đói khát. Trẻ em thì đen đúa, thất học. Nhà cửa của người dân thì rách nát, vá chằng vá chụp. Nhìn thấy mà đau lòng. Nếu có một con ma nào đó, đứng trước cổng chùa, chỉ tay thẳng vào và mắng: các ông ngày trước thành Phật, Bồ Tát thề thốt này kia, sao giờ để cho tui đói khổ thế này. Thì chẳng phải là nó mắng đúng đấy sao. Đại nguyện này kia, diễn giải cho dễ hiểu, chẳng phải là nô bộc của chúng sanh hay sao, đem lại lợi ích cho chúng sanh hay sao.

Nên trước khi về, tôi cũng nói với những người vô hình quản lý ngôi chùa. Mọi người tu tập cũng tốt, không khí chùa cũng tốt, khung cảnh chùa cũng đẹp, mát mẻ, thanh tịnh. Nhưng nếu mọi người chịu khó bước ra ngay trước cổng chùa đây thôi, dạy dỗ, hướng dẫn mọi người tu tập, giúp đỡ mọi người sống tốt hơn, thì chẳng phải sẽ có nhiều ý nghĩa hơn sao. Chứ suốt ngày cứ ôm kinh sách, chăm chỉ tu luyện, công phu ngày một cao, ngày càng tiến cao hơn ở cõi vô hình, đạt thêm cái này cái kia, cũng để làm gì cơ chứ. Nếu chỉ như vậy thì cần gì đi tu, cần gì giải thoát rồi thành Phật, Bồ Tát. Về nhà làm một giấc cho khỏe cái thân không sướng hơn sao.

Chết

Con người, cái quý nhất là mạng sống. Chết rồi thì còn nói gì được nữa, còn làm gì được nữa. Là người ai mà chẳng sợ chết. Nhưng mà có thực sự cái chết đáng sợ lắm không. Từ khi bước vào thế giới vô hình, tiếp xúc với hai thế giới, âm - dương, vô hình - hữu hình, sống - chết, tôi nhận ra rằng cái chết không hoàn toàn đáng sợ như mình vẫn nghĩ. Tôi hay đùa với các bạn mình, nếu bây giờ anh chết đi thì sao nhỉ, chẳng cần phải nói chuyện với mấy em như thế này, được tự do tung tăng đi chơi với mọi người, thật là vui. Tất nhiên là nói vui vậy thôi. Chứ công lao sinh thành dưỡng dục của cha mẹ, ăn hết bao nhiêu cơm gạo, chưa làm được gì mà ngủm củ tỏi thì uổng phí quá.

Ba tôi mất từ trước khi tôi bước chân vào thế giới vô hình. Ba tôi chẳng bệnh tật gì cả, đột ngột ra đi rất nhanh và nhẹ nhàng. Cả nhà ai cũng đau buồn. Mọi người xung quanh, bạn bè nói cả nhà tôi ai cũng bình tĩnh, đón nhận nó dễ dàng hơn nhiều so với những gia đình khác gặp phải trường hợp như gia đình tôi. Có lẽ vì bản thân mỗi người đều có một lý trí vững vàng, cũng có lẽ vì mỗi người cảm nhận cái chết nó nhẹ nhàng, ba vẫn còn ở bên cạnh mọi người như khi còn sống vậy thôi. Qua những người thầy mà gia đình tôi quen, cả nhà vẫn tiếp xúc với ba như khi còn sống. Vẫn thấy ba như ngày nào. Ba tôi vẫn giúp đỡ cả nhà, dạy dỗ con cái,... như khi còn sống, chỉ khác là với khả năng riêng của người vô hình vậy thôi (nói vui là còn giúp đỡ gia đình gấp nhiều lần so với hồi còn sống nữa kia). Đến khi tôi bước vào thế giới vô hình, ba lại càng gần gũi với gia đình hơn. Thật khó diễn tả cảm xúc mỗi khi gặp người thân của mình đã mất như thế nào. Âm - dương, gần gũi - xa cách, càng nhận ra rằng tất cả cũng chỉ là vô thường mà thôi.

Năm ngoái, tôi có một người bà con mắc bệnh nan y sắp mất. Cả nhà lo lắng, hỏi tôi rằng liệu có qua khỏi hay không. Tôi biết nói sao bây giờ nhỉ. Tôi chỉ nói chị tôi vào nghĩa trang của dòng họ, thắp nhang, cầu khấn. Tối đó, chị tôi nằm mơ. Chị tôi thấy bà ngoại của tôi, khuôn mặt buồn bã (bà ngoại của tôi mới mất được vài năm). Chị tôi còn thấy một người dì của tôi, khuôn mặt bình thản, có phần hơi vui (người dì này của tôi mất từ trước giải phóng, khi mất mới vài tuổi, mất rồi lên đó cũng có một chức vụ nho nhỏ). Chị tôi hỏi tôi như vậy là thế nào. Tôi nói chị tự nghĩ câu trả lời đi. Mỗi người, còn nhiều ham muốn, còn nhiều níu kéo, cảm thấy cái chết thật đáng sợ. Tôi chưa hưởng thụ được gì, chưa ăn được món này món kia, còn chưa có cả vợ con,... mà đã chết rồi. Chết rồi xuống dưới lại luyến tiếc, dày vò, thèm muốn, khát khao. Ôi, biết bao giờ mới thỏa mãn được hết đây.

Hồi nhỏ, đọc những câu chuyện về những người anh hùng, coi cái chết nhẹ tựa lông hồng. Ngưỡng mộ họ ghê. Tự nghĩ trong lòng, không biết mình ở trong trường hợp như họ, mình có làm được như vậy không nhỉ. Được đầu thai xuống trần, làm xong nhiệm vụ trần gian của mình, rồi lại về trên đó, tiếp tục những công việc còn dang dở. Nhạc sĩ Trịnh Công Sơn có bài hát rất hay "Ở trọ", tôi nay ở trọ trần gian. Một kiếp người - một mắt xích nhỏ nhoi - trong hàng ngàn kiếp. Có cần phải làm nhiều việc mà đến khi nhắm mắt xuôi tay, nghĩ lại vẫn còn thấy ân hận trong lòng.

 Đời cha ăn mặn – Đời con khát nước

Tôi nhớ hồi nhỏ, sát nhà tôi ở quê, có một gia đình rất giàu. Hồi đó, mình thì ở nhà dột lên dột xuống, xe đạp còn không có mà đi. Còn nhà đó, nhà lầu 2 tầng, nhà 2 chiếc xe máy. Ông chồng thì làm giám đốc, bà vợ ở nhà. Không biết ổng làm giám đốc thế nào mà chỉ trong vòng vài năm, công ty đó thua lỗ mấy chục tỷ, rồi dẫn đến giải thể, còn nhà ổng thì ngày một giàu lên. Nhà đó có 2 đứa con trai. Sau ổng già nghỉ không còn đi làm nữa. Thằng lớn nhỏ hơn tôi 1-2 tuổi. Lớn lên nó bắt đầu ăn chơi, lêu lỏng. Bao nhiêu tiền của ở nhà nó đem phá hết, rồi dính vào ma túy. Sau đó, tới giai đoạn bán ma túy, công an bắt tận tay đang bán ma túy, thế là vào tù vài năm. Hết thằng anh đến thằng em, thằng em lớn lên lại theo chân thằng anh ăn chơi, phá của. Cuối cùng, miệng ăn núi lở, bao nhiêu của cải lần lượt đội nón ra đi. Mấy năm sau này, về nhà, nghe má tôi kể cảnh nhà đó thê thảm lắm. Tiền thì không có mà tiêu, có ai làm ra tiền đâu mà tiêu, ra đường thì không dám ngẩng mặt lên nhìn ai, đi đâu cũng đội cái nón rộng vành che cái mặt lại, tại vì xấu hổ với bà con hàng xóm quá. Tương lai của cả gia đình đi vào ngõ cụt, chẳng biết ngày mai ra sao.

Tết về quê đến thăm nhà một người bà con, nghe kể chuyện về một gia đình hàng xóm. Nhà đó có 2 đứa con. Đứa con lớn tự nhiên mắc một chứng bệnh nan y. Cơ thể cứ phát phì lên không kiểm soát được. Cứ vài tháng phải vào Sài Gòn phẩu thuật hút mỡ ra một lần. Chứ nếu không cơ thể cứ mập lên mãi. Chẳng làm việc học hành được gì. Còn đứa em thì ngây ngây dại dại, phải lấy dây xích xích vào một cái cũi. Nghĩ trong đầu sao nhà đó tội nghiệp vậy nhỉ. Người bà con của tôi mới kể tiếp. Rằng ông nội của mấy đứa đó hồi xưa giàu lắm, giàu nhất nhì cái tỉnh của tôi. À, thì ra là vậy. Giàu thì không có gì sai. Nhưng mà nhiều người hồi xưa giàu có, nghe người lớn kể hồi đó làm nhiều chuyện ác lắm. Giờ đến lượt con cháu phải trả. 

Bây giờ thời buổi kinh tế làm ăn tự do. Công ty tư nhân mọc lên nhiều. Nhiều người làm ăn trở nên giàu có. Nhiều người làm được rất nhiều việc tốt, tạo ra nhiều công ăn việc làm, nhưng cũng có nhiều người, trên con đường làm giàu của mình, làm nhiều việc không tốt, chà đạp lên bao nhiều người, bóc lột quá đáng công sức của nhiều người. Tôi nhớ có một thời gian ngắn làm việc cho một công ty tư nhân. Ông giám đốc này rất giỏi, tay trắng làm nên. Mười mấy hai chục năm lăn lộn, giờ tài sản ổng chắc cũng vài chục tỷ. Nhưng mà ổng cũng ác, chà đạp nhân viên cũng nhiều. Lừa dối khách hàng, buôn gian bán lận một cách quá đáng. Công ty ngày một phát triển, mua một căn nhà làm trụ sở mới rất là hoành tráng. Nhưng mà từ đó cũng xảy ra nhiều chuyện, nội bộ công ty lủng củng, rất nhiều người bỏ ra đi, rồi hạnh phúc gia đình tan vỡ. Hồi tôi làm việc, lúc đó thì chẳng biết gì về thế giới vô hình, chỉ thấy có một cảm giác gì đó bất an. Bởi vì sát vách công ty, cách chỉ 1-2m là nhà xác cũ của một bệnh viện. Mà cái kiểu đối xử với người khác như thế, gây thù chuốc oán với người vô hình là chuyện bình thường. Sau này, khi bước chân vào thế giới vô hình, mới biết nghiệp quả của ổng tới hồi phải trả, làm nhiều việc ác đến lúc phải trả, nên mới xui khiến cho ổng mua nhà đó làm văn phòng, để phải chịu những cảnh như vậy. Đến cả mạng sống của mình cũng không còn bao năm nữa. 

Hồi nhỏ, tôi hay có thói quen để ý những chuyện, những cảnh đời, những gia đình xung quanh mình, quan sát rồi tự mình trả lời những câu hỏi. Tại sao họ lại như vậy ? Tại sao như thế này ? Tại sao như thế kia ? Người ta thường nói: làm điều ác, kiếp sau phải trả, hoặc chết xuống dưới địa ngục bị cái này cái kia. Giờ thời buổi công nghệ thông tin, cái gì cũng nhanh. Hồi đó qua kiếp khác mới thấy hậu quả, giờ trong một kiếp đã thấy rồi. Với lại, thời buổi này, để qua kiếp sau mới trả chẳng có nhiều tác dụng răn đe. Kiểu như tăng hình phạt luật giao thông lên để có thêm tác dụng răn đe vậy. Để người ta dạy dỗ con cái hoặc tự cảnh tỉnh mình có cái ngay trước mặt, có ví dụ cụ thể để mà nhìn vào. Đó, mày cứ sống như vậy, cứ làm nhiều chuyện như vậy đi, rồi mai mốt cũng sẽ như ông A, bà B cho coi. Để người ta còn sợ mà chùn tay một chút.

Thanh Hải

Mấy bữa nay lùm xùm chuyện Thanh Hải. Tôi cũng lên google đọc xem rốt cục nó là như thế nào. Có người kêu nó là đạo. Thật ra cũng không đến mức hoành tráng như vậy. Có người nói đệ tử của nó đông lắm mà. Chuyện này làm tôi nhớ đến câu chuyện của mấy người đi bên Đông Âu hồi mấy năm 89-90 về kể. Sinh viên bên đó, ngày được người ta phát cho mấy đô đi cầm biển biểu tình, ai đi thì nhận tiền đi, ai không đi thì thôi. Có người nói mấy đệ tử của bả trên đây giỏi nhịn ghê, nhiều người xưng tu này tu kia mới nói mấy câu sân si nổi lên ầm ầm, mấy người này giỏi thật, nói quá trời mà vẫn như không. Tự nhiên tôi lại liên tưởng đến những người mình gặp trong đời khi mới lớn lên. Mình thấy tính cách họ không phải vậy, sao trong công việc và cuộc sống nhiều khi họ xun xoe, nịnh bợ, hoặc làm không như tính cách của họ. Có người nói với tôi: em à, anh còn vợ con nheo nhóc ở nhà, anh không làm vậy họ chết đói sao. À, thì ra là vậy. Đó cũng là cái nghề của họ, là miếng cơm manh áo của họ, họ làm khác đi, người ta cúp tiền cho mà chết đói à.

Tôi hỏi các bạn, mà cũng tự trả lời cho mình. Sao những chuyện như vậy mà cũng có người băng rừng vượt suối sang Campuchia, rồi sang Thái Lan gặp bả. Không biết trong đầu họ nghĩ cái gì. Rồi tôi liên tưởng đến Sấm Trạng, đến Long Hoa này kia. Nhiều người nói, mai mốt như trong đó nói là chết hết, chỉ còn một phần sống sót thôi, rồi mới đến hồi thái bình được. Tôi đọc đến mấy chổ đó, mắc cười không chịu nổi. Hai quả bom nguyên tử, bao nhiêu thằng phát xít, diệt chủng, bao nhiêu trận động đất khắp cả đất nước, bao nhiêu bom đạn dội xuống đất nước này, mà dân số thế giới thì cứ ngày một tăng lên. Mong chờ một quả thiên thạch rơi xuống địa cầu cho chết hết, ở đâu ra vậy. Mong chờ băng tan nước dâng để chết hết như bà Thanh Hải, có mà tới tết công gô. Chết là chết trong tư tưởng, suy nghĩ, con người sa đọa, lạc lối, chẳng còn chổ nào để bấu víu vào. Nên một vài người mới bám vào những thứ như bà Thanh Hải này. Và bả, cũng như nhiều người khác nữa, là những tên đao phủ, đi gom cho đủ số lượng, cho mười phần chết hết còn một. 

Nhiều người thắc mắc, sao bả làm vậy, mượn danh đạo Phật vậy, sao những người vô hình của Phật giáo không nói gì hết, để bả tự do như vậy. Bả cũng có nhiệm vụ của bả, tuy là cái nhiệm vụ nó cũng chẳng tốt đẹp gì. Nhưng mà, người có trí, phải biết được mình nên làm gì, không nên làm gì, làm tới đâu, ở đâu, lúc nào, làm với chừng mực bao nhiêu. 

Chúng tôi nhận thấy, công việc của các bạn Thanh Hải ở đây dừng lại là được rồi (và nhiều việc khác trên đất nước này, các bạn cũng nên ý thức về mức độ của nó hơn). Diễn đàn này tuyệt nhiên không phải là cái chợ, không phải là vườn hoa, công viên, không phải là nơi ai muốn làm gì thì làm. Các bạn, chúng tôi nghĩ đều là những người có trí, các bạn đủ thông minh để hiểu được sức mạnh của thế giới vô hình. Chúng tôi không cần thiết phải nói nhiều về vấn đề này.

Chúng tôi nhắc lại cho các bạn mấy câu về lịch sử, mà các bạn đã quên hay cố tình quên. Cũng thật đau lòng khi nói những câu này với những người dù sao cũng được sinh ra trên đất nước này:

NAM QUỐC SƠN HÀ NAM ĐẾ CƯ 
TIỆT NHIÊN ĐỊNH PHẬN TẠI THIÊN THƯ
NHƯ HÀ NGHỊCH LỖ LAI XÂM PHẠM
NHỮ ĐẲNG HÀNH KHAN THỦ BẠI HƯ


Trích bài viết từ diễn đàn vutruhuyenbi.com

Mọi quốc gia trên trái đất đều được điều hành bởi guồng máy siêu hình của Thượng Đế và thánh thần. Xưa nay các quốc gia thường được nhận những điềm báo về vận mạng đất nước từ Thánh Thần thông qua những biểu tượng mà chỉ những người tu huyền bí có ơn thần khải mới hiểu ra ý nghĩa thật sự.
Điển hình là câu chuyện trong thánh kinh Cựu ước sau đây:
Khi nhà Vua Ai cập có một giấc mộng mà không ai giải được, liền cho gọi Giô-sép là người có ơn thần khải từ Thiên Chúa và được Giôsép cho biết hình ảnh của 7 con bò mập mạp, và 7 con bò ốm đói mà nhà vua mơ thấy là điềm tiên tri cho 7 năm được mùa và 7 năm đói khổ. Sau đó, theo thỉnh cầu của nhà vua, Giô-sép đã đưa ra phương án giúp cho xứ Ai Cập thoát khỏi 7 năm đói khổ đó trong cương vị một tể tướng (Sáng thế ký 41:33-36).
Đối với người Việt hay người Trung Hoa thì Thánh Thần cho thấy long mạch, địa huyệt bị ếm theo đúng lý thuyết của khoa địa lý phong thủy, nhưng đó cũng chỉ là một biểu tượng, là một địa huyệt vô hình cho nên không thể đi tìm đại huyệt ở tại con sông, gò núi nào để lập trận phá ếm, mà phải hiểu nguyên tắc phá trấn ếm, nó cũng giống như nguyên tắc trừ tà mà thôi.

Địa huyệt bị ếm cũng giống như một người nặng nghiệp quả bị tà hành xác, qua đó thánh thần làm một công 2, 3 chuyện. Thứ nhất là họ phải trả nghiệp, và phải chạy tìm đủ các thầy, bà để cầu cứu, các thầy bà có dịp học hỏi thêm, thầy bà nào thiếu âm đức mà muốn thị oai, nhẹ thì bị đánh chửi, nặng thì bị thân bại danh liệt hay mất mạng như chơi. Cuối cùng, thánh thần xoay chuyển cho người bị tà nhập gặp một pháp sư có đức độ, có đạo pháp, khi đó tà sẽ bái phục vị đó và tự xuất ra. Từ đầu đến cuối là một màn trình diễn lớp lang để Thánh Thần giới thiệu pháp sư đó với mọi người. Những ấn, chú, phù, phép mà pháp sư đó dùng chỉ là những hình thức phụ bên ngoài mà người không hiểu sẽ tưởng là pháp sư đó cao tay ấn nên trị được con tà lộng hành.

Địa huyệt bị ếm có nghĩa là quốc gia có nghiệp quả, còn đang chờ gặp được bậc đại chân sư, là bậc tài trí đức độ hơn người, kiến thức cao thâm về đời lẫn đạo và siêu hình, có thể giúp cho Minh Vương an bang tế thế, hóa giải được vận mệnh của quốc gia. Gặp đúng người thì thánh thần sẽ trao ấn lệnh để giúp chân sư phá trận, khai địa huyệt, không đúng người thì ai đụng vào trận đồ cũng sẽ chuốc họa từ nhẹ tới nặng.

Chân - Giả

Nhà tôi có duyên quen với 2 người làm thầy, cũng mấy chục năm rồi, từ khi tôi còn nhỏ. Thân thiết với cả gia đình tôi, cũng như người thân trong gia đình. Hồi đó, tôi thì chả biết gì về thế giới vô hình. Chỉ biết là giúp đỡ gia đình tôi nhiều về mặt tâm linh. Sống thì chan hòa, gần gũi, yêu thương mọi người xung quanh. Có tiền bạc thì giúp đỡ những người nghèo khổ trong xóm làng. Giúp gia đình tôi rất nhiều việc nhưng chưa hề lấy của nhà tôi dù chỉ một đồng, cũng như chẳng hề nhờ vả nhà tôi bất cứ chuyện gì, chứ đừng nói tới những chuyện đại loại như là mượn ít tiền làm ăn kinh doanh, hay những gì đại loại như vậy.

Tết 2 mẹ con tôi đến thăm nhà. Nhà tranh vách đất, gần đất xa trời, người thì đang bệnh, nhưng vẫn nói cười rổn rảng, vui vẻ, yêu đời. Chẳng có gì là than thân trách phận, ôn nghèo kể khổ, hờn trách một ai. Tết nhiều người đến thăm, những người người ta mang ơn đã giúp đỡ hay chữa bệnh. Rất nhiều người cho tiền, toàn tiền đô, nhưng chẳng hề lấy của ai một đồng. Ngồi nhìn ngôi nhà vá chằng vá chụp, rồi nhìn những khoản tiền người ta năn nỉ đưa để cảm ơn. Mới thấy được giữ cho cái tâm sáng khó biết chừng nào. Cảm nhận được những bài học lớn lao. Càng cảm nhận được rằng không có cái tâm sáng thì chẳng thể làm được việc gì.

Tôi nhớ những lần về nhà tôi giúp đỡ chuyện này chuyện kia. Đi xe đò ra, rồi đi xe ôm về nhà tôi. Tay xách cái bọc đựng chai nước, với một ít nước cháo chẳng hạn. Xong việc rồi đi xe ôm ra bến xe về. Chẳng hề phiền hà nhà tôi dù chỉ một bữa ăn, hay đưa đón gì. Hồi nhỏ nhưng tôi cũng cảm nhận được là còn chẳng hề mong một tiếng cảm ơn từ nhà tôi nữa kìa. Mà cái đó là ra giúp gia đình tôi, trong khi chẳng mắc nợ nhà tôi cái gì. Mấy chục năm trời như vậy. Những tấm gương như vậy thật sự là những tấm gương sáng làm người, làm thầy. Và việc có duyên gặp gỡ với những con người như vậy thật sự rất có ích cho những người sống cùng với thế giới vô hình như tôi.

Còn những người thầy bà này kia thì kể tới sáng cũng không hết. Có người thì trực tiếp chứng kiến, có người thì nghe kể lại. Nhà tôi hồi đó thì cũng chẳng có ai có khả năng tâm linh để phân biệt đâu là thật, đâu là giả. Chỉ thấy là sao ông này có vẻ ba hoa vậy, sao ông kia có vẻ hình thức quá, người thì thích sùng bái cá nhân, người thì làm tiền ghê quá. Nhiều người thì gặp một thời gian thấy cũng tốt lắm, chẳng có gì đáng chê trách, nhưng rồi dần dần lò cái đuôi cáo ra, hoặc cá nhân xa vào những chuyện này kia. Mà cũng thật đáng buồn là người chân chính thì đếm trên đầu ngón tay, còn người này kia thì sao thấy nhiều quá.

Hôm trước ở trên diễn đàn, đọc được một câu mà thấy đúng. Người nào đi tu, làm thầy mà khuôn mặt rạng rỡ, khí sắc tươi tốt, tính tình ôn hòa, nhã nhặn, chan hòa với mọi người, bản thân, gia đình ngày một tốt lên là người tốt. Còn người nào mà khuôn mặt u ám, tính tình chua ngoa, ganh ghét, tranh cãi, thị phi, bản thân và gia đình ngày một xấu đi là có vấn đề rồi. Cách đây một thời gian, một lần đi ăn, tôi gặp một người thuộc loại rất nổi tiếng trên các diễn đàn tâm linh, nhưng mới xảy ra một chuyện thị phi thuộc loại nổi tiếng trên diễn đàn. Thấy mấy người trong quán (quen biết với ổng) cứ một điều thầy, hai điều thầy. Thấy mắc cười quá. Người theo độ ổng thì không có chức vị gì, chỉ thuộc hàng ma quỷ biết tu tập. Lúc đó mới trả lời được câu hỏi là tại sao ổng lại có chuyện này chuyện kia như vậy.

Tôi viết bài trên diễn đàn, hay đọc bài, rất nhiều khi có cảm xúc muốn viết lại một cái gì đó, muốn tham gia vào cái gì đó, những cảm xúc rất bình thường của một con người, lại chẳng hề tu tập dù chỉ một phút nào. Nhưng các bạn tôi, nhất là những bạn có căn cơ cao đều gạt đi. Thôi anh à, kệ người ta đi, nói lại làm gì. Trong khi các bạn có căn cơ thấp đôi lúc nổi sung lên. Chơi nó lại anh, cho nó biết tay. Lúc đó mới cảm nhận rất rõ tác động của những người vô hình bên cạnh những người tu, làm thầy bà. 

Sau này, tôi nhận ra một điều rằng, hễ người nào có dính dáng đến thế giới vô hình mà trên diễn đàn sa đà vào những cuộc tranh cãi triền miên, châm chít, chua ngoa, sa vào thị phi,... là bên cạnh có người vô hình xúi thêm vào. Rồi cả hai nghiệp ngày càng nặng thêm. Thế giới vô hình "tạo điều kiện" để những người như vậy tạo nghiệp ngày một nặng thêm. Đó mới chính là hình phạt đáng sợ nhất. Giống như người đã mắc nợ mà càng được cho vay để nợ ngày càng chồng lên vậy. Cứ nghĩ rằng mình có ít tiền (được vay) là tưởng đi đúng đường rồi, không ngờ ngân hàng sắp đến phong tỏa hết tài sản, người ta sắp đến siết nợ, sắp ra đường thành ăn mày mà hổng hay.

Hành trình tìm kiếm 4.000 hài cốt ở "địa ngục trần gian"

Mấy hôm nay đọc loạt bài tìm kiếm hài cốt ở Phú Quốc trên diễn đàn: http://thegioivohinh.com/diendan/showthread.php?t=21629, lòng dâng trào rất nhiều cảm xúc đan xen lẫn lộn, vừa đau xót, thương cảm, vừa căm phẫn tột độ. Sao có thể có những số phận con người như vậy, còn hơn cả ở địa ngục, họ có đáng bị như vậy không, họ đã làm gì để mà phải chịu đựng đến mức như vậy. Nhiều người giải thích đó là vận hạn chung của cả dân tộc, thì đành rằng là vậy, nhưng bản thân mỗi người cũng chịu nhiều oan uổng. Phải mất bao lâu họ mới quên được những cảm giác đó. Phải mất bao lâu họ mới được siêu sinh. Đâu phải vài ba buổi cầu siêu là có thể được. 

Còn về những tên cai ngục, và những kẻ khác phải chịu trách nhiệm cho chuyện này. Đành rằng là vận hạn, đành rằng chỉ là công cụ, nhưng có cần thiết phải tàn độc đến mức đó hay không. Có cần thiết phải biến nơi đó thành cái địa ngục trần gian hay không. Rồi sau đó, tôi hối hận ghê gớm lắm. Rồi chịu đọa đày vài kiếp. Bởi vì, suy cho cùng mọi chuyện là kiếp nạn chung. Nghe đơn giản quá. Dễ dàng như vậy sao. 

Tôi mong sao, những người có trách nhiệm ở thế giới vô hình ngồi cùng nhau, ưu tiên giúp đỡ hơn nữa những con người chịu nhiều oan uổng này. Công việc có thể mất một ít thời gian và công sức, cần nhiều người, nhưng là những việc cần phải làm, và làm ngay. Những người hữu hình đã và đang phát tâm vì chuyện này, như những thành viên tìm hài cốt trong loạt bài viết chẳng hạn, cũng phải được đền đáp một cách xứng đáng. Về những con người ác độc. Phải tra xét lại và phân loại kỹ càng. Hình phạt cần phải rạch ròi, đúng người đúng tội, và phải được tăng nặng lên gấp nhiều lần. Và đặc biệt là phải trả liền, với mức độ nặng trong kiếp này. Để thấy rằng, không phải muốn làm gì thì làm. Để những người hữu hình, và vô hình lấy đó mà làm gương.

Pháp môn của thầy già

Tôi nhớ hồi mới bước vào thế giới vô hình, lúc đó có tranh cãi dữ lắm về pháp môn của thầy già, thế là tôi cũng đọc thử xem nó như thế nào. Rồi làm theo cách tự điểm đạo. Thế là có người vô hình ứng với việc đó đến. Tôi cũng nói chuyện hỏi thăm vài ba câu, tìm hiểu một chút để biết. Vậy rồi thôi. Mãi một thời gian lâu sau, lại xảy ra tranh cãi dữ dội nữa. Lần này, có nhiều người đến hơn, tôi cũng nói chuyện nhiều hơn. Sau này, tôi còn gặp những người vô hình của pháp môn này một lần nữa.

Có người nói pháp môn này tà tà sao ấy. Nói như vậy cũng không được thỏa đáng cho lắm. Bởi vì nó dựa trên căn bản là ngũ bộ chú, mà ngũ bộ chú là của Phật. Chẳng lẽ sử dụng một cái gì đó của Phật mà lại là tà. Cho dù là thời mạt pháp gì gì đó đi chăng nữa, cho dù ra sao đi chăng nữa, hổng lẽ các hộ pháp của cửa Phật lại để người khác tự tung tự tác lấy đồ của Phật đi làm chuyện không hay.

Có người thì nói nó là chính phái, là cái gì thiên đình này kia. Nhưng mà, chỉ với một người bình thường, với chút kiến thức căn bản về thế giới vô hình, cũng thấy nó có chút vấn đề. Nó không có sức thuyết phục cao, khiến người khác tâm phục khẩu phục, rồi tình nguyện đi theo. Nhiều người đi theo, phát biểu thấy nó sao sao ấy. Rồi cách thức hoạt động, trang web, những người bên trong,... chuyện này chuyện kia. Khiến cho người ta nghĩ: chính đạo sao lại vậy nhỉ?

Vậy rút cuộc nó là tà hay chính. Tà thì không phải, chính thì cũng không xong. Sao lại có thứ nửa tà nửa chính. Rút cuộc nó ra đời để làm gì.

Đọc những câu chuyện trên các diễn đàn, tiếp xúc với vài người tu tập theo pháp môn của thầy già, thấy nhiều bạn sống tốt lên, ăn nói đàng hoàng, làm được nhiều việc tốt. Điều đó rất đáng mừng. Nhưng cũng có những người nói chẳng thấy kết quả gì, không có ấn chứng, cũng chẳng cảm nhận thấy gì. Dần dần rồi thôi, không theo nữa. Nhiều người thì lại sa đà vào những chuyện này kia, ấn chứng, rồi thần thánh, rồi thị phi, nói chung là đủ thứ chuyện, đó là chưa nói đến bị nhập hay bị điều khiển này kia.

Rất nhiều người, ngay cả những người tu tập theo pháp môn này lâu năm rất thắc mắc, không hiểu được nhiều chuyện trên con đường tu tập của mình. Dạng như là thắc mắc chẳng biết hỏi ai. Hổng lẽ thầy của mình lại đi nói sai. Mà tin hoàn toàn thì cũng phân vân. Cuối cùng là tự mình giải thích cho riêng mình, theo cái nghĩa nó không dúng với bản chất của sự việc.

Mỗi pháp môn, nói rộng ra là mỗi tôn giáo có một cách tu tập riêng. Những tôn giáo tồn tại đã lâu đời như đạo Phật, đạo Thiên Chúa có một hệ thống những pháp tu đồ sộ, đa dạng, theo nhiều kiểu khác nhau, cho những mục đích khác nhau. Hôm rồi, tôi có đến một nhà thờ. Vào nhà để cốt, thật sự tôi vô cùng ngạc nhiên vì được quản lý quá tốt, hơn rất nhiều so với tưởng tượng của tôi trước khi bước vào nhà thờ. Tất nhiên, cái nào cũng có những ưu và nhược điểm riêng. Những tôn giáo, pháp môn ra đời muộn, thời gian tồn tại chưa lâu, các pháp tu tập không được hệ thống và nhiều như vậy.

Pháp môn của thầy già dựa vào ấn chứng để khuyến khích người ta tu tập, sống tốt hơn. Gặp những người vô hình của pháp môn này, tôi rất khâm phục họ cái khoản thị hiện ấn chứng, điều khiển người khác này kia. Kiểu như tôi khâm phục thằng Bắp Xào nhà tôi cái khoản làm cho bóng điện nẹt lửa vậy. Đó là do mọi người được học chuyên sâu về việc ấy. Cũng như thằng Bắp Xào trong trường dạy táo quân chỉ được học vài khoản vặt vặt ấy vậy.

Pháp môn của thầy già cho người ta thấy được thế giới vô hình, nói vui là xét theo một nghĩa nào đó cũng giống như một công ty xuất khẩu lao động. Người lao động được học một ít ngoại ngữ, một ít nghề, rồi đưa sang nước ngoài làm việc. Nhiều người tiếp thu được những cái hay, cái tốt của văn minh xứ người, tích lũy được tiền bạc về giúp gia đình. Nhiều người thì chỉ hấp thụ được những cái xấu. Nhiều người sang đấy rồi bỏ trốn, này kia,... Không có nhiều sự hỗ trợ, xấu hay tốt là do chính bản thân mỗi người. 

Tôi gặp nhiều người vô hình trong pháp môn, rất cảm thông với họ. Người thì ít, năng lực thì hạn chế, khi số lượng người được điểm đạo tăng nhanh thì sinh ra bất cập, không đủ nhân lực. Nhiều người gặp tôi than mệt, suốt ngày chạy đi chạy lại thị hiện ấn chứng, lúc ít thì còn có thời gian nghỉ ngơi, tu tập, nhiều lên là chạy như chong chóng suốt ngày. Đọc trên diễn đàn câu chuyện một số bạn trong pháp môn kể về việc điểm đạo hoặc giới thiệu về pháp môn theo kiểu chạy theo thành tích, thấy rất tội nghiệp những người vô hình. Các bạn ấy đâu có biết người theo độ mình còn phải độ cho bao nhiêu người nữa, cứ làm vậy cũng giống như bắt công nhân đã quá tải làm thêm ca 3.

Mỗi pháp môn, được sinh ra, phát triển, tàn lụi đều là một bông hoa, một sắc màu góp phần làm đẹp vườn hoa. Thời buổi bây giờ, vì cần nhiều người biết đến thế giới vô hình nên mới có nhiều pháp môn khác nhau ra đời. Mỗi pháp môn bản thân mình có những ưu và nhược điểm riêng. Quan trọng nhất là ý thức được chính xác vị trí, vai trò của mình để từ đó có được những đóng góp cao nhất có thể được. Để vài trăm năm sau, vài ngàn năm sau, sử sách có nhắc lại, mình cũng được vinh dự góp mặt được nhiều hàng, nhiều dòng, với nhiều điều tốt đẹp. Cũng như lịch sử, dân tộc Việt Nam, vẫn dành những dòng rất trân trọng dành cho những anh hùng dân tộc như Phan Bội Châu, Phan Chu Trinh, Hoàng Hoa Thám,...

Nhiều bạn tu tập, có hiểu biết về thế giới vô hình đôi lúc ngộ nhận mọi việc lớn nhỏ, tương lai, này kia,... trong pháp môn của mình đều được những ban bệ vô hình hoành tráng với những quyền năng siêu hạn sắp xếp cả rồi, mình chỉ cần là một học trò nhỏ bé, lon ton thôi là đủ. Thật ra, mọi việc không hoàn toàn là vậy, cũng không hoành tráng như nhiều bạn vẫn nghĩ. Việc tu tập của mỗi cá nhân, hoặc pháp môn rồi sẽ đi về đâu đều rất cần trí tuệ, sự đào sâu suy nghĩ, những trăn trở, sự tự ý thức, tự điều chỉnh của chính bản thân mỗi người. Nói thật là chính mỗi người hàng ngày đang đọc ngũ bộ chú trong pháp môn là những người sẽ quyết định sau này sử sách sẽ ghi bao nhiêu dòng, bao nhiêu trang về pháp môn của mình.

Tâm thiện, ăn chay

Tôi nhớ hồi mình còn nhỏ, hay đào trùn đi câu cá, bao nhiêu năm chẳng có chuyện gì, tự nhiên một hôm vừa đào xuống cái cắt đôi con trùn ra, nhìn nó giãy giãy, thấy sao đó, tự nhiên từ đó về sau, chẳng bao giờ dám đào trùn nữa. Rồi đến màn đá dế, bao nhiêu năm chẳng sao, tự nhiên một lần xỏ tóc quay dế, thấy nó tội nghiệp quá, thế là từ đó về sau chẳng đi bắt dế về đá nữa. Thường nhất là bắt thằn lằn cho chim ăn, hoặc bỏ trong hủ cho nó thúi lên chơi. Cũng tự nhiên, đến năm đâu lớp 9, chẳng dám sờ tay đụng vào con thằn lằn. Rồi tự nhiên sinh ra sợ cắt cổ gà, vịt hay đụng vào những con vật còn sống. Những lúc đó tôi xấu hổ ghê lắm, không dám nói ra với ai những chuyện đó, sợ người ta cười mình. 

Còn chuyện ăn uống, chẳng hiểu sao từ nhỏ tôi chẳng ăn được thịt, cá mà nấu còn nhiều mùi. Ra ngoài tiệm, 10 tiệm ăn được 3-4 tiệm. Còn ở nhà, má tôi có nấu thịt chẳng hạn, phải nấu qua 2-3 nước, nấu thật chín thì tôi mới ăn được. Rồi lớn lên, vô Sài Gòn, dần dần có nhiều món tự nhiên ăn không được, trong khi trước đó ăn vô tư, nhất là những món có hình dạng như cút chiên bơ, hay chân giò heo,... hoặc như lẩu cá kèo, nhìn con cá còn sống bỏ vô vậy, tự nhiên gắp ra chẳng thể nào ăn được.

Đọc topic về chuyện ăn chay của bạn Nhất Niệm tự nhiên tôi lại nhớ tới quãng thời gian mình ăn chay trước đây. Lúc đó, bước vào thế giới vô hình một thời gian, tự nhiên ăn mặn vào thấy trong người nhờn nhợn, muốn ói. Lúc đầu thì nghĩ chắc là do giun sán, uống thuốc xổ giun vào vẫn vậy. Sau mới phát hiện ra là mọi người muốn mình ăn chay. Mà có ăn chay mới hiểu được nỗi khổ của người ăn chay. Sáng chạy tới quán chay ăn sáng; trưa thì đâu có thời gian ra quán chay ăn, đành ăn mặn với mọi người, nhường thịt cá cho người khác ăn, còn mình ăn nhiều rau bù vào; chiều thì chạy về quán chay ăn. Mà cũng đâu có nhiều quán chay đâu mà đổi qua đổi lại, trong khi tôi lại kén ăn từ nhỏ nên ăn càng ngày càng ngán. Ngán thì ăn ít, mà ăn toàn hàng quán dần dần thấy sức khỏe suy giảm, nhất là sức bền vận động, độ dẻo dai. Tự nhiên sao thấy vận động có tí mà ra nhiều mồ hôi hơn trước, sức bền cũng kém đi. Sau khoảng 6 tháng thì tự nhiên ăn mặn lại được, không cảm thấy buồn ói nữa. 

Nhưng mà lúc ăn chay, rõ ràng cảm thấy lợi ích về mặt tâm linh. Cảm nhận rõ nhất là dễ giao tiếp với thế giới vô hình hơn và cảm thấy mệt ít hơn. Sau này thì hình như cơ thể nó được điều chỉnh hay mình quen đi không biết nhưng ăn mặn thì vẫn giao tiếp rất dễ dàng và không thấy chút mệt mỏi gì.

Nhưng mà cách ăn mặn thì vẫn như trước giờ thôi. Ăn thịt cá còn nhiều mùi tanh, hoặc có hình thù, hoặc ăn nhiều quá cũng thấy trong người nhờn nhợn. Nhớ hồi nhỏ ở nhà, mỗi lần nấu thịt cho tôi ăn. Má tôi phải rửa thật kỹ, xong vào nấu qua một lần nước sôi, xong vớt ra, rồi mới cho vào nấu. Má tôi hay chửi tôi, mày cứ ăn kiểu này sau này làm sao ra đường ăn uống được. Nên lúc đầu vô Sài Gòn, đúng là 10 quán tôi ăn được chừng 5 quán. Sau này "lăn lộn giang hồ" thì cũng ăn được nhiều hơn, không ăn đói làm sao. Nhưng mà lâu lâu gặp trúng quán khó ăn quá, còn nhiều mùi thịt cá quá cũng không ăn được.

Nhà tôi thì má tôi 5-6 năm trước tự nhiên cũng không ăn mặn được, ăn vào là ói, thế là chuyển sang ăn chay. Má tôi ăn chay cũng nhẹ nhàng, chẳng phát tâm gì nên ăn uống cũng dễ. Đến bữa cũng ăn chung với mọi người, dọn cùng một mâm, 1-2 món mặn của mọi người, rồi đĩa rau luộc hoặc xào ăn chung chay mặn, rồi chút canh chay của má tôi, với chén xì dầu, vậy thôi. Ăn thì không nhất thiết phải không được chọt đũa qua lại, trừ món nào mặn có mùi quá thì tụi tôi ý tứ trở đầu đũa lại khi gắp rau bên má vậy thôi. Còn không thì cứ gắp qua gắp lại. Vì vậy nên chuyện nấu ăn, ăn uống cũng dễ hơn, đỡ tốn công sức hơn.

Hôm rồi, đi ăn với chị tôi. Chị tôi nói: tự nhiên bữa giờ chị ăn thịt cá vào thấy nhờn nhợn. Ẹt, chắc vậy chị cũng muốn ăn chay rồi đó. 

Thật ra, được ăn chay là một diễm phúc, là cái phúc mình có được. Nó giúp mình vừa về sức khỏe, cơ thể,... gì đó. Quan trọng là tâm hồn mình thanh tịnh, tâm mình "chay" hơn. Điều đó giúp mình tạo thêm được nhiều phúc đức cho bản thân và gia đình hơn. Vậy nên, dựa vào cái lý lẽ đó mà luận ra mọi chuyện trong cách thức ăn chay. Đừng cố chấp quá vào một cái gì đó trong việc ăn chay, chẳng hạn như nhiều người tự nhiên người ta lỡ không biết chọt đũa vào một cái, xong bỏ nguyên dĩa thức ăn luôn. Vậy thì hơi quá. Nhiều chuyện khác nữa cũng vậy, cũng từ đó mà suy ra. Chứ cứ ăn chay mà thấy tâm hồn mình không thanh thản hơn, cố chấp hơn, cực đoan hơn,... thì việc ăn chay là vô nghĩa rồi.

Một người xuất sắc, triệu triệu người bớt khổ

Bấy giờ, ở trong nước mình, địa phương nào, doanh nghiệp nào, tổ chức nào mà cuộc sống của mọi người dễ thở, tình hình tốt đẹp là y như rằng ở đó người đứng đầu, hoặc có người nào đó tài giỏi. Một người giỏi, nhiều người được nhờ. Ở thế giới vô hình cũng vậy, chổ nào mà có được một ngôi chùa, nhà thờ, thánh thất,... đàng hoàng một tí là ở đó thanh bình, tốt đẹp. Đối với những người sống mà làm việc cùng với thế giới vô hình cũng vậy, được một người giỏi, tính tình tốt là biết bao nhiêu người được nhờ, bao nhiêu thứ nhờ đó mà tốt lên. 

Thời buổi bây giờ, đi đâu cũng nghe đến tận thế, long hoa, phán xét, đại nạn, thánh nhân, sấm trạng,... Riết đến mức một người vốn chẳng quan tâm gì cả cũng phải để ý đến. Rồi lại đến chuyện phò thánh, theo thánh, rèn luyện, sống tốt,... để cuối cùng được vinh dự đứng trong hàng ngũ những người còn lại, hoặc may mắn hơn được ghóp chút công sức trong công cuộc vĩ đại mà không biết bao nhiêu lâu mới có một lần, hoặc may mắn hơn nữa vài mươi nghìn năm sau vẫn còn được xướng danh như những người hiện nay ngày ngày vẫn được xướng danh trong các chùa, nhà thờ vậy.

Nhưng mà rút cuộc, phải làm gì để được như vậy. Tất nhiên, là phải bỏ qua hết thảy các câu hỏi đại loại như là: được như vậy để làm gì. Bởi vì, chẳng ai tranh luận kiểu như là trong cuộc sống cố kiếm 10 tỷ để làm gì, hoặc là cố về tây phương cực lạc hay lên thiên đàng để làm gì, hoặc là đại loại ông Địa Tạng Vương Bồ Tát hay ông Thánh Luca gì đó liệu có sung sướng không.

Có khi, đọc được trên diễn đàn hay ở một nơi nào đó, thấy có người có nhiều bài viết hay, tính cách có nhiều điểm tốt, tôi nói với các bạn mình: người này sau này chắc làm được nhiều việc. Không đâu anh à. Đúng là một thời gian lâu lâu sau đó, mới thấy là các bạn mình nói đúng. Cũng có khi đọc ở đâu đó, các bạn nói với tôi, người này sau này được đó anh à. Trời, thằng này (con này) mà được cái gì. Nhưng tôi cũng biết các bạn mình không nói sai bao giờ. Chỉ là mình chưa có thời gian để kiểm nghiệm thôi.

Có lần, đọc được trên diễn đàn, có bạn nói mà tôi thấy đúng vô cùng, đại ý là không phải ai đạt được cái này cái kia (kiểu như là đắc đạo theo ngôn ngữ của đạo Phật) thì chắc chắn sẽ được đứng trong hàng ngũ, và cũng không phải ai đứng trong hàng ngũ cũng phải thật xuất sắc (theo suy nghĩ, quan niệm thông thường). 

Rất nhiều người nhầm lẫn khi vẽ nên một viễn cảnh là mình sẽ tu hành thật tinh tấn, có nhiều sự hiểu biết thật sâu sắc, tâm hồn giác ngộ cao, rồi khi thánh xuất hiện, mình sẽ giương cờ mà đi theo thánh, đến bến bờ hạnh phúc, để lại sau lưng những người đã ngày đêm mê đắm trong những điều tội lỗi, để không bỏ công những ngày đêm gian khó. Cũng có người nhầm lẫn thánh như là ông Lưu Bị bên Trung Quốc, hay ông Lê Lợi đứng lên phất cờ dựng nghiệp, rồi mình sẽ cố cho thật giỏi để trở thành như kiểu Khổng Minh, Nguyễn Trãi, hoặc ít ra cũng được như ông tướng này, tướng kia oai phong bên cạnh thánh.

Người hữu hình hay người vô hình, ai cũng mong muốn có cái này cái kia, có địa vị, được tôn trọng, có tiền bạc, lo được cho ông bà cha mẹ, để lại được nhiều thứ cho con cái,... Mỗi người lại có những cách khác nhau để đạt được những cái đó, có người cố sống cố chết kiếm thật nhiều tiền để lại cho con cháu, có người chăm làm nhiều việc phúc đức,... Tất nhiên là ai đủ thông minh cũng biết nên làm thế nào. Thời này, thời buổi mà cái gọi là hội long hoa đang cận kề, thì càng cần phải phát huy hơn nữa cái sự thông minh đó, phát huy hơn nữa cái nên làm đó. Không phải ai cũng đủ may mắn để được sinh ra trong lúc này, trên đât nước này, cũng không phải ai cũng đủ may mắn được có nhiều cơ hội tham dự hội hơn những người khác như những người ở đây.

Rất nhiều người, phải nói là hầu hết mọi người không hiểu được hoặc hiểu không đúng về cái thời điểm nhạy cảm đó. Nó không đơn giản như chuyện người nông dân quyết định cầm vũ khí theo ông Washington hay ông Nguyễn Huệ. Thời Phật Thích Ca hay Chúa Giê Su, không phải ai cũng đủ thông minh để quyết định theo Phật, theo Chúa. Huống hồ là bây giờ, mà ai cũng biết là nó "hoành tráng" hơn trước đây rất rất nhiều lần. Một cái gì đó, mà nó có thể mang lại hạnh phúc cho rất rất nhiều người, nhiều nhiều thời đại, mãi mãi về sau hiển nhiên không phải là thứ đơn giản để ai cũng có thể hiểu được, chứ đừng nói tới chuyện quyết định theo nó hay không.

Nhiều người sẽ nghĩ, để được đứng trong hàng ngũ, cần phải có đức độ, tài năng, và cuối cùng là cái duyên. Nhưng thật ra, điều cần nói đến nhất là sự lựa chọn. Ai cũng biết câu chuyện thánh Phê-rô theo Chúa. Chắc chắn một điều, ông Phê-rô không phải là người giỏi nhất hay đạo đức gì nhất, cũng không phải là gì quá đặc biệt, nhưng đó là sự lựa chọn của Chúa. Nhiều người vẫn nghĩ, tất cả là sự sắp xếp cả rồi, kiểu như đã được lập trình từ rất lâu rồi. Cũng không hẳn hoàn toàn như vậy. Sự sắp xếp, kế hoạch trong mỗi hoàn cảnh cụ thể đều có sự thay đổi. Một người dự bị có thể trở thành nhân vật trung tâm, một người được kỳ vọng có thể bị đào thải.

Giả sử, một ngày nào đó, bạn gặp một người, người ta hỏi bạn "Anh/Chị có thích đi theo tôi không?" Bạn sẽ trả lời thế nào. Chắc thằng cha này bị điên. Để tôi suy nghĩ xem. Hay là bạn sẽ gật đầu. Bạn sẽ trở thành một ông/bà kiểu như thánh Phê-rô, hay sẽ chết già ở một xó xỉnh nào đó. Đó là tôi nói cho nó đơn giản đi nhiều vậy thôi. Chứ thời buổi hiện nay, có bao nhiêu người hỏi bạn câu hỏi đó. Chắc cũng cỡ vài ngàn người. Đứng giữa cả chục ngàn quyết định, bạn sẽ dễ dàng chọn cho mình quyết định chính xác nhất?

Nhưng điều quan trọng nhất cũng không phải là những điều đó. Điều quan trọng nhất là: có bao giờ bạn nghĩ mình sẽ trở thành một người như ông Mục Kiền Liên, hay như bà Quán Thế Âm Bồ Tát không? Hay là bạn nghĩ sẽ có những con người ở đâu đâu đó sẽ làm những việc như vậy. Mình chỉ cần ăn no ngủ kỹ, chăm chỉ tu tập, mai mốt mua vé lên thuyền là đủ rồi. Chuyện làm thuyền trưởng, làm hoa tiêu các con thuyền đó thôi để người khác lo vậy.

Nhưng mà những con người ở đâu đâu đó, những người khác đó họ đang ở đâu?

Chuyện tiên tri

Ai cũng biết chuyện người Maya tiên tri về ngày 21/12/2012. Nhiều người thì biết rất rõ về sấm Trạng Trình. Phật tử thì hiểu rõ về chuyện hoa ưu đàm nở. Rồi chuyện bà Trúc Lâm Nương. Càng đến cuối năm 2012, người ta lại càng quan tâm đến chuyện tiên tri. Rất nhiều người cũng đã khẳng định và tin chắc rằng đến cuối năm 2012 sẽ chẳng thể có chuyện tận thế hay động đất, lũ lụt nhấn chìm cả trái đất này như kiểu một vài người nói. Nhưng ai cũng hiểu, thời điểm cuối năm 2012 là thời điểm quan trọng cho sự khởi đầu nhiều thứ.

Người Maya cho rằng ngày 21/12/2012 là ngày kết thúc một chu kỳ, mở ra một thời kỳ mới. Sấm Trạng Trình thì nói: “Long vĩ xà đầu khởi chiến tranh”. Phật Thích Ca thì nói: khi nào hoa ưu đàm nở thì Phật Di Lặc xuất hiện. Bà Trúc Lâm Nương thì nói: “Xà chuyển long thăng thánh xuất trần”. Mà bây giờ, cả thế giới sôi sục, chỉ cần một mồi lửa là chiến tranh có thể xảy ra bất cứ lúc nào. Hoa ưu đàm thì nở rộ, nhất là những tháng gần đây ở Việt Nam. 

Có thể tưởng tượng một kịch bản. Cuối năm 2012, đầu năm 2013, thế giới có nhiều sự xáo trộn hơn khi nào hết. Chiến tranh hay thiên tai dịch bệnh với quy mô lớn sẽ diễn ra. Và khi đó, cái ông Thánh nhân mà mọi người chờ đợi sẽ xuất hiện. Kiểu như là cùng tắc biến vậy. Cái gì đã đi đến tận cùng thì phải có sự biến đổi. Nhưng mà ổng sẽ xuất hiện ở đâu, như thế nào, ổng sẽ làm gì thì chẳng ai biết cả. Trạng Trình thì nói: “Bất chiến tự nhiên thành”. Bà Trúc Lâm Nương thì nói: “Còn chờ Thân Dậu mới an dân”. Ổng có làm gì, hay không làm gì, hoặc như thế nào,… thì chỉ có ổng mới biết.


Thế giới có cần đổi thay

Nhiều người hay thắc mắc tại sao thời buổi bây giờ thiên hạ loạn lạc như vậy. Cướp giật, đâm chém, lọc lừa, tao không thích là tao phát triển vũ khí hạt nhân chơi vậy đó, tao thích thì tao xua tàu cá qua đất mày vậy đó, mày làm gì tao. Thời con người mới được sinh ra, thanh bình biết bao, rồi người ta thông minh lên, người ta tìm ra cái này cái kia, thế rồi cũng ôi thôi, đến lúc người ta tìm ra được cái máy tính thì đúng là ôi thôi thật, giọt nước tràn ly, đại họa đến thật rồi. Nó cũng như một cái chong chóng, được quay với tốc độ ngày một nhanh, đến một lúc nào đó, vượt qua giới hạn, nó sẽ bùm thôi. Có lẽ ông trời còn thương nhân loại, không muốn nhân loại sống trong đau khổ thêm nữa, ổng thả xuống cái computer, kiểu như chong chóng quay sắp đứt bóng rồi, ổng phà hơi thổi thêm một cái cho mày gãy gánh luôn, khỏi phải quay nữa cho mệt.

Ngày xưa, ông Phật Thích Ca, vì thương nhân loại lầm than, nên ổng mới từ bỏ tất cả, ra đi tìm đường cứu mọi người. Cho đến tận bây giờ, những người biết suy nghĩ không ai là không biết lời Phật là đúng, không ai là không biết làm đúng như vậy sẽ được hạnh phúc. Vài trăm năm sau, ông Chúa Giê Su thấy vậy chưa đủ đô, giang tay dẫn dắt mọi người đi đến bến bờ hạnh phúc. Và những ai trong đầu có óc đều biết nắm tay Chúa thì sẽ đi đến đâu. Rồi hàng trăm ông bà khác, mà chỉ cần nghe theo chút lời của mấy ổng bả, cũng đủ hạnh phúc xài cả đời. Theo lý thuyết và logic, càng ngày, con người ta càng thông minh hơn, càng có nhiều điều kiện để hiểu rõ mình hơn, hiểu rõ thế giới hơn, người ta càng phải nhận ra dễ dàng hơn những cái chân lý ấy chứ. Ấy vậy mà, cái chuyện ngược lại lại xảy ra. Cái kiểu giống như càng học lên cao lại càng vô học, càng hiểu biết luật lại càng phạm luật. Vậy nên, Phật Thích Ca khi còn sống mới cảm thán mà nói với các đệ tử rằng rồi cũng đến ngày cái đạo này nó lụi tàn, Chúa Giê Su thì cũng nói kiểu như vậy. 2000-3000 năm, liệu có phải là dài ?

Giả sử cái chong chóng thế gian cứ tiếp tục quay theo cái kiểu này, liệu nó sẽ chịu được bao lâu. 20 năm, 50 năm, hay vài trăm năm nữa. Ông Các Mác cũng thông minh lắm nhe, nghĩ ra cái chủ nghĩa cộng sản, thật là lý tưởng, không cần phải bàn cãi. Haizz, nhưng mà khổ nỗi, nhân sâm chưa hẳn chữa được bệnh ho, thuốc tiên chưa hẳn chữa được tâm bệnh. Vậy nên hồi đó, Phật mới đặt hết hi vọng vào ông Phật Di Lặc sau này để làm chủ hội Long Hoa. Chúa Giê Su thì đặt vào ông Thiên Chúa xuống trần sau này để phán xét kẻ sống và kẻ chết. Kiểu như bây giờ y học chưa phát triển, nhưng người ta đặt hy vọng vài vài năm nữa sẽ tìm ra thuốc trị bệnh aids vậy. 

Nhiều người thắc mắc rằng, sao thông tin nó không rõ ràng gì hết vậy, sau những lời tiên tri nó cũng không rõ ràng, làm người này người kia đoán già đoán non, rồi người ta nghĩ ra đủ thứ chuyện trên trời dưới đất. Nó không rõ ràng bởi vì chẳng ai có thể biết được nó là cái gì hết. Một thứ gì đó có thể chữa trị tận gốc mọi căn bệnh, có thể dừng ngay lập tức một cái chong chóng đang quay với một tốc độ khủng khiếp mà chẳng có hư hại gì xảy ra. Cái thứ đó, liệu trí tuệ của các bạn có tưởng tượng ra được không. Nó là một tôn giáo mới chăng, hay là một xã hội mới, hay là một lý thuyết mới. Nó chẳng phải là cái gì kiểu như vậy cả. Bởi vì nó kiểu như vậy, liệu nó có hoàn hảo hơn được đạo Phật, đạo Thiên Chúa, hơn được chủ nghĩa cộng sản không. Nếu nó cũng kiểu như vậy, thì năm 4000 cũng sẽ có những người ngồi than vãn những câu như tôi than vãn vầy thôi. 

Nhưng chắc chắn một điều có thể nói được. Đó là sẽ có một thứ gì đó, sẽ diễn ra một lúc nào đó, với một con người đặc biệt nào đó. Cái thứ đó nó sẽ làm cho chúng ta không cần phải lọc lừa nhau nữa, chúng ta không cần phải sống giả tạo nữa, chúng ta tất nhiên cũng không cần phải nói "vãi Luyện", "vãi Hà" nữa. Không những chúng ta không cần phải vậy, mà con cháu đời đời kiếp kiếp về sau của chúng ta cũng vậy. Cái thế gian này, nó rất là thông minh, cũng kiểu như cái cơ thể con người ta vậy, nó tự biết tìm ra cách tốt nhất để vượt qua bệnh tật, đau đớn của cơ thể. Cái thế gian này, cũng sẽ đến lúc nó tìm ra cho mình cách tốt nhất để vượt qua mọi thứ với ít công sức nhất, với ít "đau thương" nhất.

Câu hỏi cuối cùng là. Khi nào nó sẽ bắt đầu diễn ra & cái ông đó sẽ như thế nào. Giả sử ngày mai nó diễn ra & cái ông đó ở ngay bên cạnh bạn. Liệu bạn có đủ diễm phúc để nhận ra điều đó hay không (ở đây bỏ qua câu hỏi kiểu như là nhận ra để làm cái gì, có ích lợi gì không). Mở ngoặc đơn để nói thêm rằng cái vé để vào tham dự hội Long Hoa hay được phán vô tội không bao gồm việc phải hiểu cái thứ đó là cái gì hay quen biết cái ông đó. Nó chỉ gồm một thứ duy nhất đó là tâm hồn bạn đủ tốt hòa quyện vào nó.

Nếu ngày mai bắt đầu bán vé hay bắt đầu mở phiên tòa, liệu tâm hồn bạn đã đủ tốt hay chưa?


Thế giới vô hình như thế nào?


Câu hỏi này bản thân tôi hồi chưa biết gì về thế giới vô hình cũng thắc mắc. Đến bây giờ thật sự cũng còn băn khoăn. Thật sự thì đây là một câu hỏi đúng ra rất dễ trả lời, nhất là đối với những người có nhiều kiến thức về thế giới vô hình. Nhưng tại sao không có nhiều câu trả lời một cách chính xác, rõ ràng. Như hồi tôi mới bước vào thế giới vô hình, lang thang trên mạng, đọc đây đó, có thêm nhiều kiến thức nhưng cũng thấy rất phân vân, nhiều cái mọi người mô tả cũng như mình cảm nhận, nhưng cũng có những cái khác đi hoặc mâu thuẫn. Tôi bước vào thế giới vô hình đến nay được tròn 7 năm, thời gian không quá dài nhưng cũng không phải là ngắn, nhiều câu hỏi cũng đã có câu trả lời hoặc dần sáng tỏ. Tôi biết nhiều người, kể cả những người có nhiều kiến thức về thế giới vô hình cũng có băn khoăn về thế giới vô hình cụ thể nó như thế nào. Ví dụ: Có địa ngục hay không? Địa ngục như thế nào? Có phải có một ông Diêm Vương làm chủ không? Hay đại loại như: Phật có một ông hay nhiều ông? Nếu mỗi chùa có một ông, vậy là độc lập với nhau hay có chùa to chùa nhỏ, chùa to quản lý chùa nhỏ hay sao,... Rồi bên các đạo khác. Rồi bên không có đạo nào cả. Rồi nước Việt Nam mình vậy, các nước khác thì sao. Trên thế giới, về mặt vô hình, có cái giống như Liên Hợp Quốc không,... Nói chung là 1001 câu hỏi kiểu như vậy. Giả sử tôi quen rất thân một người làm thầy bà, tôi hỏi những câu hỏi như vậy, chắc chắn sẽ có một câu trả lời mà tôi không thỏa mãn lắm. Bởi vì, nếu có người bạn rất thân của tôi hỏi tôi như vậy, chắc chắn tôi cũng không trả lời chính xác được, không phải vì tôi muốn dấu diếm gì bạn ấy, mà là tôi không kiểm chứng được những gì tôi thấy có chính xác 100% hay không. 

Qua một vấn đề khác, giả sử bạn có một người bạn hữu hình, không may rằng bạn ấy bị câm điếc mù lòa, suốt ngày chỉ nằm trên giường, không có cảm nhận gì về thế giới xung quanh. Bạn đó hỏi bạn thế giới xung quanh như thế nào. Rất dễ dàng để bạn mô tả cuộc sống quanh chúng ta để trả lời bạn ấy, kiểu như bài tập làm văn cho học sinh tả cuộc sống quanh em vậy. Chúng ta sống trong thế giới hữu hình, rất đơn giản để chúng ta mô tả nó. Từ đó, đúng logic, có thể suy ra những người trong thế giới vô hình cũng rất dễ dàng mô tả thế giới của họ. Như vậy, tôi hoặc một người thầy bà nào đó có thể hỏi để dễ dàng biết được thế giới vô hình nó cụ thể như thế nào. Mà cũng chẳng cần đợi đến bây giờ, từ vài ngàn năm trước, khi loài người xuất hiện, rồi từ khi người ta có thể lưu lại tri thức cho đời sau, thì đã có câu trả lời cho những câu hỏi kiểu như vầy rồi. Và đến thời chúng ta, thì đáng lý ra nó phải được chất đầy cả một thư viện, hoặc được biên soạn thành sách giáo khoa rồi.

Vấn đề là tại sao lại cứ bí mật, úp úp mở mở, không rõ ràng? Hay bản thân những người vô hình họ cũng không rõ ràng lắm.

Tôi mệt, nhưng căn bản là lười. Nhiều lúc tôi muốn làm một cái gì đó, đơn giản như viết vài bài chẳng hạn, nhưng cũng chẳng làm được. Như hồi xưa, chẳng biết gì về thế giới vô hình, giờ hơn 7 năm, thấy cũng y chang như ngày đầu. Lâu lâu vô lại thế giới vô hình hoặc vô tình có ai nhắc chuyện gì đó, mới phát hiện ra là à mình còn có một đống người xung quanh. Tui cũng chả hiểu là để làm gì, anh cũng chả hiểu là để làm gì, tui hỏi mọi người là để làm gì. Các bạn tui đôi lúc nói đi thu người, thu gom hay xúc hay cái gì mặc kệ. Nói vậy làm nhiều người buồn. Tui có quan tâm hay không, thiệt tui còn không biết chớ nói chi ai biết. Đơn giản là nản, mất niềm tin, 1 năm 2 năm 3 năm giờ 7 năm. Gần 8 năm rồi. Giờ muốn ăn món gì ngon tí hoặc mua thứ gì tùy thích, phải có cục tiền rơi xuống chớ. Khó quá mà. Chuyện đơn giản có thằng ngoài đường nó chửi tui. Người đời kêu là nhịn nhục đó. Mà đúng như vậy thiệt. Bữa nay đi có người nói tui: nhìn mặt anh hiền ghê, quá đúng luôn, ai nhìn cũng nói vậy. Bởi vì tui hiền quá sao. Thấy có vẻ như vậy. Làm một đội tàu chơi, mời anh lên, mời chị lên, thấy ông kia bơi bơi sắp chết tội nghiệp quăng sợi dây kéo lến. Qua đến bờ bên kia rồi sao, mà tui có cần cảm ơn đâu. Nhưng như vậy là sao. Dễ quá mà. 100 người 1000 người 1 triệu người rồi sao. Muốn 100k trên trời rớt xuống ko có. Muốn 1 thằng nằm xuống ẹt khó lắm sao. Tui cũng chả hiểu giờ nói năm sau tui ra, ra ra cái gì tui cũng chẳng biết, giờ có thằng buồn buồn đứng chặn tui giữa đường, né đừng để nó đâm vô tim à. Hay là mọi người biết tui cũng chả cần cuộc sống này. Haaiz, còn biết ngồi nhắc mạng sống thành cuộc sống. Hôm nay, tui nói em là người đầu tiên anh phá lệ, bỏ qua thói quen thường ngày. Giờ phá lệ nói chuyện với mọi người như thế này. Sau này còn lần nữa ko, mọi người ko biết tui ko biết. Căn bản là cũng đến những giọt nước cuối cùng. Nói thẳng bài ngửa hơi mất lòng, anh muốn sung sướng hạnh phúc hay gì đó kệ anh tự tưởng tượng ra, anh đi mà tìm lấy. Anh biết theo tui hạnh phúc, anh có biết được ko, đủ trình độ biết được ko, hay đơn giản đánh cược số phận, hay đơn giản ông bà kia vậy mà còn theo, mình đu xe lu bám xe lam chắc cú rồi. Giờ giả sử tui nói tui bỏ đó. Nghĩ tui bỏ được ko. Biết tui ko phải là dạng giang giang tay ra hay chìa tay ra. Đội quân trung thành đủ sức càn quét tất cả, càn quét cái gì, để làm gì. Mà có còn trung thành hay thật sự trung thành, hay quá thông minh để biết cuộc sống chăn ấm nệm êm đang đợi mình. Mốt tui đi xe lên đường cao tốc làm lại cú giống hôm rồi thì sau. Hay mọi người nghĩ trong đầu: mơ đi kưng. Mẹ viết từ kưng cũng bắt cách ra cách vô. Giờ ngồi nghĩ lại thấy cũng vui, mẹ lại an ủi. cũng đâu tháng 6 7 gì đó 2008, cũng trong khách sạn, sát bên 1 thằng đồng nghiệp, rồi kéo tui bước vô, nhắc lại tui ko thích gì đâu nhe, giờ biết ai đạo diễn chết liền, mà có ai đạo diễn không, ai đạo diễn được ko, thôi cứ nghĩ là có đạo diễn đi. Giờ cũng trong khách sạn, sát bên cũng thằng đồng nghiệp, cũng mệt mỏi như ngày đó. Trở lại đúng vòng tròn. Hôm nay kết thúc được ko? Giống ngày mở đầu, kiểu kiểu vậy cho nó kết thúc luôn đí. Ví dụ mai tui nói thằng đó nằm xuống, nó có nằm ko. Mốt có thằng đứng canh tui ai bước ra đỡ cho tui. 1 triệu ông vô hình đỡ được ko. Sao giồng uống rượu quá. Rút dao chém xuống nước nước càng chảy mạnh, nâng chén tiêu sầu càng sầu thêm.

Đầu Năm Nói Về Cái Chết.

Tôi đã đi sang thế giới "bên kia" như thế nào?
Mỗi con người sinh ra rồi phải "mất đi", đó là quy luật bất diệt của tạo hoá, không bao giờ thay đổi được. Tại sao con người lại luôn lo sợ mình sẽ đi về đâu sau khi chết? Và liệu rằng địa ngục là có thật? 
Lẽ ra tôi không nói về vấn đề này nữa nhưng do quá nhiều người có quan điểm khác nhau, gây hoang mang cho cộng đồng về vấn đề này nên tôi nghĩ rằng tôi cần phải viết để mọi người hiểu hơn quá trình bước sang "Thế giới bên kia".
Tôi đã từng chết 7 tiếng đồng hồ rồi lại quay trở về thế giới này. Xung quanh tôi khi bừng tỉnh là tiếng khóc của mẹ, là chè khô dưới lưng dành cho người chết và nến, hương nghi ngút khói. Và cuộc hành trình sang " thế giới bên kia" của tôi được trả lời.
Theo những gì tôi đã chiêm nghiệm thì không hề có cái gọi là địa ngục cho linh hồn. Mỗi linh hồn sau giây phút "hoang mang": Tôi đang ở đâu? Tôi phải làm gì? Đó chính là lúc các linh hồn trôi vô định trong cảm giác không có trọng lượng. Các linh hồn sẽ tương ứng ở một tầng không gian nhất định. Điều này phụ thuộc vào mức độ tham - sân - si trong quá trình vận động sống của con người.

Cái chết chỉ như một cuộc chu du mới mà không đoán định được điểm đến. Đầu tiên là bạn sẽ nhìn thấy chính cơ thể mình và cả những người thân yêu, có thể bạn gọi tên hoặc gào khóc nhưng không ai nghe thấy và nói chuyện với mình. Đó là giây phút hoang mang nhất, linh hồn mình sẽ trôi về đâu? Với tôi giây phút đó, may mắn thay tôi nghe thấy tiếng kinh phật (vì nhà tôi gần chùa). Giây phút tôi nghe được tiếng kinh của Phật là giây phút hạnh phúc nhất vì tiếng kinh đó như lời nói chuyện của một người bạn, xua đi mọi hoang mang và cảm thấy thật bình an. Cứ như thế, tôi trôi về một không gian với màu sắc rất đẹp. Ở đó, tôi gặp một số linh hồn có tri thức rất cao. Phải đến mãi sau này tôi mới nhận ra đây là nhóm linh hồn đang vận hành luật nhân quả của vũ trụ.
Ngoài ra, tôi còn gặp nhiều linh hồn với những ham muốn khác nhau, họ xuất hiện màu sắc cũng khác nhau, có người trông kinh khiếp, có cháu bé khoảng 2 - 3 tuổi thì hình ảnh cơ thể lại sáng rực. Sau khi gặp một số linh hồn nữa tôi hiểu ra rằng, sự ham muốn của linh hồn càng nhiều thì màu sắc nơi linh hồn ấy cư ngụ sẽ càng ảm đạm và xấu xí. Càng ham muốn nhiều sẽ càng dằn vặt và thúc đẩy mong muốn được quay trở về thế giới thực khi còn sống để thụ hưởng những ham muốn trần tục. 
Và càng khao khát bao nhiêu thì linh hồn càng đau khổ. Sự đau khổ ấy khiến linh hồn càng trở nên méo mó, biến dạng và đó mới chính là địa ngục thực sự. 
Do đó, tôi muốn nhắn gửi một thông điệp tới tất cả các quý vị. Nếu bị bệnh phải có tư tưởng lạc quan tới cùng, ngay cả sự sống chỉ còn tính bằng ngày thì càng cần suy nghĩ tích cực, buông bỏ mọi tạp niệm. Làm được như thế liên tục, biết đâu sẽ tái tổ chức lại được hoạt động của bộ máy di truyền, rồi từ đó đẩy lùi được bệnh tật, cơ thể hình thành trạng thái khác. Nếu không thể thì bạn cũng đã bình thản chuẩn bị một tâm thế mới để bước vào cuộc chu du bất tận không có điểm cuối cùng...

Tôi có thói quen ít nói về bản thân mình. Hồi nhỏ, mỗi lần ba mẹ kể chuyện tôi với người khác, tôi thường bỏ đi. Bây giờ, khi đã bước chân vào thế giới vô hình, lại càng ít nói về mình hơn. Những lúc đọc những câu chuyện của các bạn trên diễn đàn viết về bản thân mình, tôi cũng muốn chia sẻ điều gì đó, nhưng cứ vậy rồi thôi. Tự nhiên, hôm nay lại có chút hứng thú viết về một người bạn vô-hình của mình. Tự hỏi sao lại lạ như vậy. Thì ra hôm nay là kỷ niệm 1 năm ngày tôi gặp em. Tôi chẳng biết cảm ơn em như thế nào. Thôi thì tôi sẽ viết vài dòng về tình bạn của tôi và em, thay cho lời cảm ơn vậy. Cảm ơn em - người bạn dễ mến của tôi, 1 năm qua đã luôn ở bên cạnh tôi, chia sẻ với tôi nhiều chuyện vui buồn, giúp đỡ tôi và nhiều chuyện khác nữa.

Em tên Nga. Cái tên này do tôi đặt. Tôi quen em cũng rất tình cờ, và cũng là duyên đưa tôi đến với thế giới vô hình. Người hữu hình gặp người vô-hình cũng là duyên. Tình bạn giữa 2 thế giới cũng là tùy duyên. 

Từ nhỏ tới lớn, tôi hầu như không bị đè, hoặc là mơ thấy những người vô-hình, hoặc những gì đại loại như vậy. Mọi người thường gọi là nặng vía. Vậy mà bữa đó tôi bị đè, lại bị nặng nữa chứ, tay chân cứng đơ, không cử động được. Tôi cố sức vùng dậy được. Vừa giật mình dậy, nghe tiếng một con mèo kêu vọng vào cửa sổ phòng tôi ngủ. "Nga o o o . . ., Nga o o o o . . .", tiếng kêu rất rùng rợn và ai oán, lại giữa đêm khuya (lúc đó khoảng 1-2 giờ khuya) khiến người tôi nổi cả da gà (tôi vốn rất sợ ma, mà con mèo lại đang ở ngoài lan can cách tôi chừng 1-2 m). Tôi biết có người vô-hình ở ngoài đó, trong thân xác con mèo (sỡ dĩ tôi biết như vậy vì từ nhỏ nghe kể nhiều chuyện trong gia đình liên quan đến thế giới vô hình nên cũng có một chút khái niệm). Lúc đó người tôi run lên, mà con mèo kêu càng lúc càng to, không hề có ý định dừng lại. Tôi chẳng biết làm sao, chợt nhớ tới những bộ phim kiếm hiệp, thế là vừa đe dọa, hăm dọa, vừa chưởng bậy bạ lung tung (vì thực sự lúc đó chẳng biết làm gì để đuổi con mèo đó đi, sau này nghĩ tới hành động lúc đó cảm thấy rất buồn cười). Không biết vì sợ những lời hăm dọa của tôi hay mấy cái chưởng bậy bạ mà một lúc sau con mèo đó bỏ đi. Tôi nghe tiếng kêu ngày một xa xa. Nhưng một hồi sau, nó lại quay trở lại, nhưng lần này nó đứng xa cửa sổ hơn. Tôi lại tiếp tục giở lại bổn cũ, một lúc sau nó cũng bỏ đi. Sau đó, nó còn quay lại một lần nữa rồi đi luôn. Lúc đó, trong lòng tôi rất bực mình, đang ngủ ngon lành lại bị phá đám. Nằm trằn trọc một hồi gần sáng mới ngủ được.

Nhưng rồi sáng hôm sau, cảm giác bực mình không còn nữa. Chỉ thấy tội cho người vô-hình nào đó. Nghĩ trong đầu chắc là người ta có chuyện gì đó nhờ mình nên mới liều mình vào đè tôi như vậy. Sáng hôm đó tôi đi công tác ở tỉnh, tự nhiên trong đầu lại nảy ra một ý nghĩ nghịch ngợm là rủ người đó đi chơi với mình (Sau này, tôi nói với bạn tôi rằng lúc đó là do bản tính nhân hậu của tôi, nó cười tôi qua trời, nói tôi mà nhân hậu cái gì). Tôi mới vái thầm: "anh chị cô chú nào hôm qua đè tôi, có rảnh thì đi công tác với tôi cho vui, rồi có chuyện gì tôi có thể giúp được đi về tôi sẽ giúp". Thật sự đến bây giờ, nghĩ lại, tôi vẫn không thể nào giải thích được lý do tại sao mình lại rủ một người vô-hình đi chơi với mình. Chỉ có thể giải thích đó là duyên của tôi với em, mà cũng là duyên của tôi với thế giới vô hình. Sau này, khi đã bước chân vào thế giới vô hình, đọc được nhiều câu chuyện, mới cảm thấy sợ, thấy mình sao lúc đó lại gan như vậy. Giống như là điếc không sợ súng. Nhiều lúc tôi tự hỏi, nếu tôi biết được các diễn đàn về thế giới vô hình sớm hơn, đọc được nhiều câu chuyện về thế giới vô hình sớm hơn, liệu tôi có đủ can đảm rủ người vô-hình đi công tác cùng với mình không nhỉ. Nên tôi mới nghĩ rằng, tất cả là duyên. Bây giờ, khi đã có nhiều kiến thức, mới nhận ra rằng đó không chỉ là duyên của kiếp này, mà còn của nhiều nhiều kiếp trước, đó chẳng phải là sự tình cờ, một sự việc riêng lẻ.





Rồi tôi đi công tác. Được 3-4 ngày gì đó, một bữa tối đang ngủ trong nhà nghỉ, tôi lại bị đè. Nhưng lần này không phải là Nga, mà là 2 con quỷ ở đó. Giật mình thức dậy, khoảng 2-3g khuya gì đó. Lần này tôi thật sự bực mình. Trong vòng một tuần lễ mà 2 lần bị đè. Tôi nằm hoài không ngủ được. Chợt nhớ tới chuyện cầu cơ (từ nhỏ tới lớn tôi vẫn ao ước được một lần tham gia cầu cơ cho biết). Thế là tôi ngồi dậy, lấy một cặp giấy và một cây viết, viết các chữ cái và các con số lên, vò một cục giấy thành con cơ, và bắt đầu hỏi. Cục giấy không di chuyển, nhưng tôi cảm giác có một lực vô hình tác động lên đầu ngón tay mình. Thế là tôi bỏ cục giấy ra, chỉ để ngón tay lên tờ giấy. Khi ngón tay tôi chuyển động tương ứng theo các câu hỏi, người tôi run lên. Một mình, giữa khuya, trước mặt mình là ma quỷ. Thật sự không biết diễn tả cảm giác lúc đó thế nào. Nhưng rồi cảm giác đó qua rất mau, chỉ khoảng 2-3 phút, tôi lại tiếp tục trò chuyện. Đến bây giờ, nhiều lúc tôi vẫn không hiểu tại sao mình vốn rất sợ ma, mà lúc đó chẳng có cảm giác gì sợ hãi. Lúc đó dường như mình chỉ hành động theo bản năng chứ thật sự cũng chẳng suy nghĩ được nên hay không nên làm gì.

Trước mặt tôi là 2 con quỷ, 2 người đàn ông và là 2 anh em. Tôi hỏi họ rất nhiều chuyện về bản thân họ, gia đình, và nhiều chuyện khác nữa. Họ rất xúc động và rất vui vì được nói chuyện với người dương, được quan tâm. Đó là điều an ủi rất lớn đối với tôi, vì mình cảm thấy đem lại được điều gì đó cho người khác. Một kỷ niệm rất vui mà tôi nhớ mãi đến bây giờ. Khi tôi hỏi họ là nam hay nữ. Ngón tay tôi chạy đến chữ ... L ... A ... M ... (vì họ là người Bắc). Ban đầu tôi để ngón tay trỏ lên tờ giấy, nhưng nó di chuyển hơi lộn xộn nên khó phán đoán. Thế là tôi chuyển sang dạng câu hỏi Có/Không. Tôi hỏi, nếu họ thấy đúng, thì kéo ngón tay tôi qua trái, không đúng thì kéo ngón tay tôi qua phải. Cứ như vậy tôi nói chuyện với họ khoảng 1 tiếng, Mệt và buồn ngủ, tôi leo lên giường ngủ tiếp.

Nhưng rồi tôi sực nhớ tới người vô-hình mà tôi rủ đi công tác với mình hôm trước. Thế là tôi thử nói chuyện. Thì ra Nga đi theo tôi từ bữa đó đến giờ. Tôi nằm trên giường, cùi chỏ thì chống xuống nệm, ngón tay trỏ thì chỉa lên trời, cứ vậy nói chuyện với em theo kiểu Có/Không. Đủ thứ chuyện trên trời dưới đất, đến khi mệt và mỏi tay quá, tôi ngủ một giấc cho đến sáng.

(Khi viết đến những dòng này, tự nhiên tôi lại giật mình. Tôi sợ có bạn nào không có nhiều kiến thức về thế giới vô hình, đọc những dòng này của tôi, thấy thế giới vô hình sao tốt quá, chẳng hại gì đến người hữu hình, rồi có những giao tiếp không đúng với thế giới vô hình, để rồi có những kết quả không hay, thì tôi thật hối hận vô cùng. Tôi chia sẻ câu chuyện của mình, chỉ mong giúp được ai đó, một việc nhỏ nào đó. Câu chuyện của tôi chỉ là một cách tiếp cận với thế giới vô hình, về mặt tốt. Thế giới vô hình cũng có những chuyện tốt xấu, người tốt người xấu như thế giới hữu hình mà thôi. Sở dĩ tôi giao tiếp với thế giới vô hình khi chưa có chút kiến thức nào cả, mà chẳng bị sao. Bởi vì họ biết rằng, nếu gây hại cho tôi, họ sẽ bị những hình phạt rất nặng nề. Như Nga, vào đè tôi nặng như vậy, em bị suy giảm 6 tháng công phu tu luyện, và bị hình phạt rất nặng)


Ngày hôm sau, và những ngày sau đó nữa, tôi và Nga nói chuyện suốt ngày, như là hai người bạn lâu ngày gặp nhau. Thôi thì đủ thứ chuyện trên trời dưới đất, đông tây kim cổ, nhất là những chuyện về thế giới vô hình, những gì mà một người hữu hình thắc mắc về thế giới vô hình. Tất nhiên là không phải chuyện gì về thế giới vô hình em đều biết. Địa vị của em có hạn, kiến thức của em có hạn, nên không phải mọi câu hỏi của tôi em đều trả lời được. Đến bây giờ, tất nhiên có rất nhiều thắc mắc mà tôi chưa có được câu trả lời thỏa đáng. Nhưng đối với tôi, hiện giờ, điều đó cũng chẳng còn quan trọng nữa. 

Tôi nói chuyện với em từ sáng tinh mơ cho tới khi chìm vào giấc ngủ, lúc làm việc, lúc ăn cơm, lúc nghỉ ngơi, và nhất là lúc trước khi ngủ. Khi làm việc, hễ rảnh ra một chút là tôi để tay phải mình xuông dọc theo cơ thể, thả lỏng, ngón tay trỏ chĩa ra, rồi cứ thế nói chuyện theo dạng Có/Không với em. Ban ngày, em điều khiển ngón tay tôi yếu hơn ban đêm, nhưng mà vẫn có thể cảm nhận được. Vì người vô-hình có thể đọc được suy nghĩ của người khác, nên là dịp rất tốt để tôi nhận biết được những người xung quanh mình ai là người tốt, người xấu, họ nghĩ gì về tôi. 

Hết chuyến công tác đó (khoảng hơn 10 ngày gì đó), tôi về nhà. Có nhiều thời gian và rảnh rỗi hơn. Tôi thử nghiệm nói chuyện với em nhiều hơn. Tôi kêu em điều khiển bàn tay mình mạnh hơn. Cái cảm giác cả bàn tay của mình chuyển động không phải theo chủ ý của mình là một cảm giác rất đặc biệt. Bởi vì, mình giao tiếp với thế giới vô hình chỉ qua những cảm giác không rõ rệt. Nên ngay trong bản thân mình, tôi vẫn luôn luôn tự hỏi, không biết rằng đây có phải là sự thật không. Có phải mình đang giao tiếp với thế giới vô hình không? Hay là mình đang tự lừa dối mình? Nhưng mà, cả bàn tay, cánh tay, hoặc cơ thể của mình chuyển động rất mạnh không theo ý mình, mà hoàn toàn theo sự điều khiển của em, thì không thể là sự giả tạo được. Sau này, tôi vẫn thường sử dụng cách đo độ chuyển động của bàn tay, do được người ở thế giới vô hình điều khiển, để đo công lực của những người vô-hình mà tôi tiếp xúc.

Thế là tôi để em điều khiển tay mình cầm viết, để giao tiếp với em qua chữ viết. Cách này tất nhiên dễ nói chuyện hơn kiểu Có/Không rất nhiều. Thử cách này được vài tiếng, tôi nhận ra rằng, khi tôi viết một câu gì trên giấy, thì trong đầu tôi cũng có suy nghĩ y hệt như vậy. Thế là tôi bỏ giấy và viết, chỉ giao tiếp với em qua suy nghĩ trong đầu mình. Tôi hỏi em một câu gì đó, và nhận ra rằng, trong đầu mình có một suy nghĩ đáp lại câu hỏi đó, mà đó dường như không phải là suy nghĩ của chính mình. Tôi dần dần tập nói chuyện với em như vậy. Tất nhiên, ban đầu hơi khó khăn, khó phân biệt được đâu là suy nghĩ của mình, đâu là suy nghĩ của em áp đặt vào đầu tôi. Rất khó nói những câu chuyện dài, chuyện kể, sự kiện gì đó, hoặc là những con số, dãy số,... Nhưng rồi dần dần cũng quen. Độ khoảng 1-2 tuần gì đó, thì có thể nói chuyện thuần thục với em, và với cả những người vô-hình khác nữa. Tất nhiên là cách nói chuyện này, dù thuần thục đến mấy, cũng không được hoàn hảo như người hữu hình chúng ta nói chuyện với nhau. Cũng như mình học ngoại ngữ, dù giỏi đến mấy, cũng không thành thạo và trao đổi tự nhiên như tiếng mẹ đẻ được.



Những ngày đầu đến với thế giới vô hình là khoảng thời gian thật khó khăn. Vừa làm những công việc của thế giới hữu hình như bấy lâu nay, vừa giao tiếp, làm những công việc linh tinh của thế giới vô hình, vừa tốn nhiều thời gian tự đọc và tìm hiểu về thế giới vô hình; bỗng nhiên mình phải làm việc gần như gấp đôi, bộ óc phải hoạt động gấp đôi. Rồi những suy nghĩ, cảm nhận của những người xung quanh về bản thân mình. Vừa nói chuyện với người hữu hình đó, quay sang nói chuyện với người vô hình, rồi quay sang làm công việc hữu hình. Dù cho mình có cố gắng tự nhiên cách mấy, cũng không tránh khỏi việc người ta nghĩ mình "ngơ ngơ". Rồi gia đình và những người thân, tất nhiên là không thể nào giấu được. May mắn rất lớn cho tôi là gia đình rất hiểu và ủng hộ tôi. Đó là một điều an ủi, và là chổ dựa rất lớn của tôi trong những ngày đầu. Nhưng dù thế nào đi nữa, vẫn là một cảm giác bất an và lo lắng của người thân. Mọi người và những người làm thầy mà gia đình tôi may mắn được quen đều khuyên tôi hạn chế tiếp xúc với phần vô hình. Tất nhiên là như vậy. Bởi vì, hiện giờ, nếu một người bạn nào của tôi như vậy, tôi cũng sẽ khuyên y như tôi đã từng được khuyên.

Nhưng điều quan trọng nhất là những suy nghĩ, tình cảm, quan niệm của mình có nhiều thay đổi. Một thế giới mới mở ra trước mắt mình. Mình trả lời được nhiều câu hỏi mà trước giờ vẫn thắc mắc, nhưng nó cũng đẻ ra nhiều câu hỏi mới. Những điều đó tác động lớn đến hành động, lối sống của bản thân mình. Cuộc sống, thói quen,... có nhiều thay đổi (Nhưng nhìn chung, đó là những thay đổi tốt, rất tốt đối với bản thân). Những suy nghĩ, áp lực, những câu hỏi,... nhiều lúc khiến tôi gục ngã. Một mình mình, giữa mớ bòng bong hỗn độn, giữa sự lẫn lộn và phức tạp của hai thế giới, chẳng thể chia sẻ cùng ai. Chỉ có mình với mình. Thời gian đó, đôi lúc tôi phải thốt lên rằng: "tôi đâu cần, đâu ham hố gì cái năng lực quái quỉ này chứ, từ đâu đến thì tôi xin trả lại nơi ấy". Tất nhiên đó chỉ là những lúc thoáng qua, rồi mọi chuyện cũng đâu vào đấy. Nhiều lúc, tôi tự hỏi: mình có quyền từ chối không nhỉ?

Về phía tôi và em. Âm dương cách biệt, làm bạn với nhau tất nhiên không hợp với quy luật của trời đất. Tôi và em dần dần cảm thấy mệt hơn, sức khỏe suy giảm. Một phần bởi vì mình phải làm việc và suy nghĩ gần như gấp đôi, nhưng cái chính là sự ảnh hưởng qua lại giữa tôi và em. Em ảnh hưởng đến tôi, và ngược lại tôi cũng ảnh hưởng đến em. Thật sự lúc đó, tôi cũng chẳng có thời gian suy nghĩ, kiểm tra cặn kẽ điều đó. Công việc bừa bộn và quá nhiều mối bận tâm kéo tôi đi băng băng mà chẳng có thời gian suy nghĩ thấu đáo một điều gì. Rồi, sau một thời gian, mọi chuyện cũng ổn thỏa. Trời đất vốn có đức hiếu sinh và công bằng, đã cho tình bạn nảy nở giữa hai thế giới, thì cũng có cách để không có những ảnh hưởng tiêu cực đến nhau. Tôi có thể làm bạn thoải mái với em mà chảng phải lăn tăn bất cứ điều gì.

Không có nhận xét nào:

BÀI VIẾT MỚI

Dò tìm rò rỉ nước tại Đà Nẵng giá rẻ, xử lý nhanh chóng † 0905 155 119

  - **💧 Dịch vụ siêu âm rò rỉ nước** Tại Đà Nẵng, có các dịch vụ chuyên nghiệp sử dụng công nghệ siêu âm để phát hiện và xử lý các rò rỉ nư...

Blog Archive

728x90 AdSpace

Post Bottom Ad

Responsive Ads Here

Pages