CHƠI NGÃI (phần 1-Full) - Đà Thành Phố

Đà Thành Phố

Tin tuc Da Nang – Bao Da Nang Online, Xem Tin tức việc làm Đà Nẵng trong ngày hôm nay nhanh nhất mới nhất.

Breaking

Home Top Ad

Responsive Ads Here

Post Top Ad

Responsive Ads Here

31 thg 1, 2017

CHƠI NGÃI (phần 1-Full)

CHƠI NGÃI (phần 1)


Truyện này được viết từ chuyện có thật của bạn tôi và đang tiếp diễn, các bạn đọc hãy xem và share cho bạn mình xem để biết sự đời nhé...
Trung và Vân tình cờ quen nhau vào một buổi chiều trong phòng chờ của rạp chiếu phim. Hai con người xa lạ lại dường như đã thân mật với nhau từ lúc nào mà chính họ đều không hề biết. Và cho tới mãi về sau này, Trung và Vân liên lạc thường xuyên với nhau hơn, cô mong chờ điều đó từ Trung và Trung cũng vậy. Anh gặp cô nhiều hơn, tâm sự nhiều hơn và dường như đã yêu cô nhiều hơn nữa.
Tình cảm bắt đầu giữa hai người rất êm đềm và mãnh liệt.
Những tháng ngày hạnh phúc đó có lẽ sẽ là mãi mãi và không có gì có thể thay đổi nếu không có sự xuất hiện của người thứ ba.
Cuộc sống cũng giống như mặt nước biển,đôi khi êm đềm,lặng lẽ,đôi khi gợn sóng dữ dội không ngừng. Tình yêu cũng thế,phải có sóng gió thì mới gọi là yêu.
Công việc của Trung rất bận rộn. Anh đi nhiều nơi, gặp gỡ nhiều người và một phần- vì anh là con người cởi mở.
Trung có gương mặt thanh tú, lúc nào cũng niềm nở, hòa đồng với bạn bè, đồng nghiệp. Có biết bao nhiêu người con gái theo đuổi, si mê anh. Nhưng trong tim anh vẫn chỉ có mình Vân! Anh yêu cô nhiều, nhiều hơn cả chính bản thân mình. Chưa bao giờ anh để cô buồn hay giận hờn anh vì bất cứ điều gì.
Trung quá hoàn hảo trong Vân, nhưng chính điều đó lại làm Vân thấp thỏm lo lắng. Cô sợ rằng một ngày nào đó... cô sẽ mất anh! Mất đi người con trai hoàn mỹ trong mắt cô bây giờ.
Và cuối cùng, điều lo sợ đó cũng xảy ra khi Trung thay đổi công việc mới.
Anh có đồng nghiệp mới, trong số họ có Thảo,người lúc nào cũng xem anh hơn cả mức tình bạn, tình đồng nghiệp. Thảo yêu anh ngay từ lần gặp đầu tiên trong công ty. Thảo luôn dành cho anh sự quan tâm đặc biệt và... anh cũng biết điều đó.
Thảo là một cô gái đầy tham vọng, khi đã quyết tâm làm điều gì thì phải đạt được điều đó bằng mọi cách! Thảo biết rằng Trung đã yêu người con gái khác, nhưng cô chưa bao giờ từ bỏ ý định theo đuổi và giành lấy anh. Sau nhiều lần hẹn gặp Trung, Thảo cảm nhận được rằng đối với anh, cô chỉ là một người đồng nghiệp, một người bạn không hơn không kém, vì tình cảm anh dành cho Vân quá lớn, lớn tới mức ngay cả Trung cũng không nhận ra được điều đó.
Nhưng, một người đầy tham vọng như Thảo làm sao có thể chấp nhận được???
Cô đã tìm đến Vân để xem người con gái Trung yêu là người như thế nào, có gì hơn cô mà lại làm anh yêu nhiều đến như vậy.
Trong ý chí của Thảo, cô muốn CÓ TRUNG!!! Cho dù có phải làm điều gì tồi tệ đi chăng nữa, nhưng đối với cô: Trung là phần thưởng xứng đáng sau những việc làm của mình!
Chính vì thế, Thảo đã tìm đến người chú ruột của cô.
Chú của Thảo làm thầy bùa đã lâu năm. Cô nhờ chú giúp đỡ mình để có được Trung. Và rồi, Trung đã bị chú của Thảo bỏ bùa ngãi, nhưng đối với bùa ngãi, lý trí của một người quá mạnh thì bùa ngãi vẫn không thể khống chế được.
Tình yêu Trung dành cho Vân quá lớn, nên khi anh bị Thảo bỏ bùa, lý trí anh vẫn đủ mạnh để trở về bên Vân mà vẫn thầm che chở cho cô.
Nhưng... có điều gì đó rất lạ! Anh dần nghe lời Thảo và quen song đôi với Vân. Anh vẫn thường nhắc về Vân với Thảo,và có ý định ra nước ngoài làm việc. Chính điều đó làm Thảo không thể chấp nhận được và ả chỉ còn cách làm hại đến người anh yêu thương nhất. Thảo một lần nữa nhờ chú mình làm bùa hại Vân, đồng thời cũng khiến cho Trung mất hết lý trí để Trung không còn biết đến Vân là ai nữa.
Về phần Vân.
Kể từ khi bị bỏ ngãi, cô cảm thấy trong người mệt mỏi và bệnh miên man. Nhưng khi cô đi khám bác sĩ thì chẳng có dấu hiệu nào của bệnh cả!
Vân từng nghĩ rằng do cô đã suy nghĩ quá nhiều nên khiến cơ thể mệt mỏi.
Sau ngày hôm đó, cô cùng với hai người bạn lên chùa. Khi ở trên chùa, cô vô tình gặp một sư thầy. Sư thầy đã ngồi lắng nghe cô trò chuyện mọi thứ về Trung và sức khoẻ của cô.
Nghe hết câu chuyện Vân kể, thầy đã an ủi và khuyên nhủ cô, chỉ cho cô loại thuốc nam để cô về sắc uống.
Cô về nhà và làm theo lời thầy dặn.
Sau khi uống thuốc, Vân ói ngay lập tức! cô dường như ko tin nổi vào mắt mình nữa. Cô ói ra những chất nước màu xanh lá cây như nước sơn, tiếp theo đó là những con giòi nhỏ xíu đang bò lúc nhúc, và sau cùng là rất nhiều máu đỏ .
Tưởng chừng như đã nôn ra mọi thứ, nhưng sau một khoảng thời gian nghỉ ngơi, cô bỗng thấy bụng mình quặn đau từng cơn và có cảm giác muốn đi ngoài nhưng không được. Cô chờ được một lúc vẫn không thấy gì nên đứng dậy giật nước bồn cầu, khi cô quay người chưa kịp giật nước thì nhìn thấy có một cục máu rất lớn nằm lẫn trong nước. Vân bàng hoàng sửng sốt và không thể tin được những gì mình đã trải qua ngày hôm nay.
Và rồi, cô tìm đến người bạn đã dẫn cô lên chùa để tường thuật lại mọi thứ.
.
.
.
.
Tối hôm đó, cô đã không tài nào ngủ được vì những chuyện kì lạ đang xảy ra xung quanh.
Khi cô đã quá mệt mỏi về mọi thứ và không thể cố thức thêm được nữa... vân đã để giấc ngủ đưa cô đi vào bóng tối. Trong bóng tối ấy, dường như đã có ai đó nắm lấy áo cô và lôi cô đi ra khỏi phòng ngủ. Cô choàng tỉnh dậy, bàng hoàng mở mắt ra và hoảng sợ. Nhưng vài giây sau, cô thầm nhủ rằng do mình đang bị stress nên mơ thấy ác mộng... Cô lại tự trấn an mình, rồi nhắm mắt và tiếp tục chìm vào giấc ngủ...
.
.
.
.
THÌ BỖNG DƯNG, trong tolet... có... TIẾNG DỘI NƯỚC...
Cô lật đật mở to mắt và thấy cánh cửa phòng mình đang rung RẤT MẠNH!
"QUÁ ĐÁNG SỢ! CHUYỆN GÌ ĐANG XẢY RA VỚI CÁNH CỬA VÀO GIỜ NÀY??!! TẠI SAO LẠI CÓ AI ĐÓ XẢ NƯỚC TRONG TOILET?? CHUYỆN GÌ ĐANG XẢY RA VỚI MÌNH THẾ NÀY???" -cô không thể nào dừng những suy nghĩ đó được, cô không ngủ được nữa, trong lòng cô tràn ngập nỗi sợ hãi và chỉ mong đêm khuya trôi qua thật nhanh...
.
.
.
... Lúc này, kim ngắn đồng hồ chỉ mới đứng yên tại con số Hai! Cô nhớ lúc trước, bạn cô cho cô một cuốn kinh, cô lấy ra và đọc trong lúc đang chờ trời sáng và chờ bạn cô ấy đến.
- Ngày hôm sau, Vân và bạn của cô lặn lội đường xa tìm đến một nơi hẻo lánh nằm cách xa thành phố.
Họ được người dân chỉ đường đến nhà của người thầy khá cao tay. Khi đến nơi, người đó không có nhà. Họ đã phải ngồi đợi rất lâu...
Một lúc sau, có một người đàn ông trên chiếc xe rất bình thường,chiếc áo dường như đã cũ rách,nước da ngâm đen xuất hiện và đang tiến lại gần họ, họ không thể ngờ rằng: Đó chính là người sẽ giúp Vân.
- Thầy hỏi: "Hai người đến đây tìm ai và có việc gì không?"
- Vân trả lời: "con đang bị bệnh gì không rõ và có người chỉ đường con đến đây, nhờ ông chỉ giúp con người thầy đó."
Người đàn ông mặc đồ giản dị nói rằng ông ta chính là người thầy mà Vân đang nhắc đến. Ông hứa sẽ giúp Vân nếu vân thật sự bệnh về bên bùa ngãi.
Sau khi bắt mạch cho Vân, ông đưa cho cô thang thuốc, dặn cô về uống và hẹn nếu vẫn chưa khỏi thì bốn ngày sau hãy quay lại gặp ông.
Vân trở về nhà và trị bệnh của mình theo như lời thầy dặn.
Đêm hôm đó đã có chuyện lạ xảy ra!
Khi Vân bắt đầu chợp mắt, đột nhiên, cô nghe thấy âm thanh giống giọng nói của Trung vọng vào tai. Giọng anh như đang cầu cứu cô, nhưng cô không tin vào những gì mình nghe được. Cô tình dậy và lắng tai nghe để xem mình có nằm mơ hay không...
... VẪN LÀ GIỌNG NÓI ĐÓ! Giọng nói đang kêu cứu cô nhưng cô vẫn nghĩ rằng đó chỉ là ảo giác do sự mệt mỏi. Tối hôm sau, ngay khi đi làm về, Vân bước vào nhà với ánh sáng lờ mờ của ánh đèn vàng, cô dường như nhìn thấy một bóng người ngồi ngay trên chiếc ghế salon nhà cô! Cô giật mình, định hình nhìn lại, cô thấy Trung ngồi đó. Anh ta đã nói chuyện với cô, giọng nói quen thuộc ngày nào, nhưng bỗng chốc đã không còn thấy anh nữa. Lúc này cô không còn nhìn thấy anh nhưng cảm nhận trong cô cho cô biết rằng anh vẫn đang rất gần cô,như ở cạnh cô vậy.
Sau đó mỗi tối, Vân lại thấy anh cho đến sáng thì anh biến mất. Để tìm hiểu chuyện này, cô đã hẹn gặp chú của Trung. Nghe chú của Trung kể lại, Trung đã thay đổi rất nhiều, nhiều đến nỗi dường như không còn là Trung của ngày xưa nữa. Trung đã quyết định cưới Thảo chỉ trong khoảng thời gian rất ngắn, anh bắt ép gia đình phải làm theo những gì anh muốn kể cả khi mọi người không đồng ý. Vân nghĩ: "có lẽ, mọi chuyện đối với Trung đã kết thúc rồi" nhưng đến tối, cô lại thấy Trung ngồi lặng lẽ trong nhà mình rồi biến mất.
Vân nghe văng vẳng tiếng Trung bên tai mình rằng:
- “ VÂN!!! ANH PHẢI LÀM SAO ĐÂY??? ANH KHÔNG THỂ TRỞ VỀ VỚI THỂ XÁC CỦA MÌNH ĐƯỢC NỮA!!! ANH RẤT SỢ! KHI ANH TRỞ VỀ VỚI THỂ XÁC CỦA MÌNH THÌ MỘT LINH HỒN KHÁC NGỰ TRỊ TRONG ĐÓ ĐÃ ĐUỔI ANH ĐI...
ANH CHẲNG BIẾT ĐI ĐÂU VÀ PHẢI LÀM SAO NỮA... ANH CHỈ BIẾT VỀ BÊN EM MÀ THÔI...
NẾU NHƯ ANH CÓ THỂ VƯỢT QUA NHỮNG GÌ ĐANG XẢY RA...
ANH HỨA! ANH SẼ VỀ BÊN EM VÀ YÊU EM TRỌN ĐỜI.”

CHƠI NGÃI (phần 2)


Kể từ khi Vân uống thuốc của thầy, bệnh của cô dường như không thuyên giảm mà càng nặng thêm. Cô sốt mê man, lúc tỉnh lúc mê. Người bạn của cô lại đưa cô về gặp người thầy đưa thuốc lần trước. 
Xem bệnh cho Vân xong, ông cảm thấy rất tức giận! Ông cố chữa cho cô nhưng dường như phía bên kia quyết không tha cho mạng sống của Vân.
Ông nói rằng lần này về, có lẽ cô sẽ vật vã rất nhiều nhưng hãy cố vượt qua, vì hai bên đấu nhau, người chịu đau đớn nhất CHÍNH LÀ CÔ.
Cô trở về nhà.
Sau mỗi lần uống thuốc cô ói rất nhiều, những gì cô ói ra toàn là MÁU! Tiếp theo đó là bị sốt ,chân tay run rẩy mấy đêm liền.
Cô đang trong tình trạng không có lối thoát!
Cô mệt mỏi và tiều tụy.
Khuôn mặt gầy gò, làn da tái xanh và nhợt nhạt không còn sức sống. Trong trạng thái mơ màng đó, cô thấy Trung ngồi kế bên. Trung đã khóc và nói rằng anh rất đau lòng khi thấy cô bị đến nông nỗi này.
Ngay giờ đây, anh dường như bất lực vì không thể chăm sóc cho cô, ngay cả đến ly nước cũng không cầm được. LÀM SAO?!! Làm sao có thể vượt qua được chuyện này đây.
Ngay lúc đó có một cuộc điện thoại đến từ Quốc. Quốc là người bạn thân của Vân, anh vừa từ nước ngoài trở về và muốn gặp lại Vân. Anh vẫn chưa biết rằng Vân đang trong tình trạng rất nguy hiểm.
Khi gặp Vân, Quốc rất ngạc nhiên với sự tiều tụy của cô lúc bấy giờ.
Vân ngạc nhiên khi Quốc về sớm hơn dự định. Cô hỏi anh về điều đó.
- Anh trả lời: “ không phải tự nhiên tôi về sớm vậy đâu. Vì tôi gặp một chuyện lạ nên bắt buộc phải về sớm như vậy” .
Quốc kể rằng, ở nơi anh làm cách đây một tuần, dưới bếp có cái tủ lanh tự nhiên bị cháy. Sau khi chữa cháy, ở trong cái mô tơ có một lọn tóc dài, anh nghĩ chắc có ai đó phá mình nên anh đem lọn tóc đó đi xét nghiệm ADN để xem là của ai.
Nhưng kết quả đó là tóc của NGƯỜI CHẾT.
Chiều hôm đó, anh ra bãi biển đứng suy nghĩ về vấn đề lạ này, ngay gần bờ biển có một chiếc tàu, chợt có một cô gái đứng trên mũi tàu kêu anh:
-“ ANH! Anh giúp đỡ em nha! Ở Việt Nam đang có chuyện đó. Anh hãy về Việt Nam đi! Về đó rồi thì anh sẽ biết mọi chuyện!”
Anh thầm nghĩ anh thật sự không biết chuyện gì nhưng anh nhất định phải quay về để tìm hiểu.
Lúc đó Vân nói: "Vậy ông có tin tôi không? Nếu có, tôi sẽ kể ông nghe chuyện của tôi!
-“Thật ra chúng ta là bạn lâu năm, nhưng có nhiều chuyện về tôi bà không hề biết. Ở bên đó, tôi đã có bảy năm học về bùa Lỗ Ban. Bây giờ, bà cứ để thầy chữa tiếp đi, nếu không ổn thì cứ nói với tôi. Giờ tôi sẽ phải suy nghĩ phải làm sao để có thể giải quyết vấn đề này."
Vân tâm sự với Quốc rằng giờ đây cô có cảm giác rất sợ chết... cô thấy mình đang yếu đi từng ngày.
Quốc khẳng định: “ có tôi bà không có chết đâu mà sợ!
...............Mà chỉ là tôi nghĩ hoài không ra cô gái ấy là ai!!?? ”
*************************************
Sau khi đi gặp Quốc về, Vân gọi cho Trúc Linh, bạn thân của Vân và cũng biết về Trung. Vân kể cho Linh nghe về cuộc gặp gỡ của Quốc.
Vân và Linh cùng nhau suy nghĩ về người con gái kì lạ mà Quốc đã kể.
Chợt Vân hỏi Trúc Linh:
- "Linh! em có nhớ lúc trước, Trung đã từng kể với tụi mình về đứa em gái sinh đôi đã mất của Trung không? Người cùng lớn lên với Trung mà ngoài Trung ra không ai nhìn thấy được. Nếu với hình dáng, khuôn mặt và kiểu cách được tả thì người đó là..."
Cả hai cùng nói: "vậy người đó là Tiên...em gái đã mất của Trung!".
Qua hôm sau, Quốc gặp Vân trước khi đi và nói:
- "Bà cố gắng nha, cứ để thầy đó giúp tiếp, bên đó mạnh lắm và tui cũng không đủ sức để giúp bà, nhưng tui sẽ đi khắp nơi để tìm cách cứu bà, tui không thể để bà chết như vậy được, bởi vì...bà là bạn thân của tui".
Thời gian đó, Vân dường như không làm được gì với sức khoẻ và thân xác quá yếu kém của mình. Chỉ trong một thời gian ngắn, Vân tuột hơn 10 ký nhưng vẫn chưa dừng lại ở đó, sức khoẻ không có và tinh thần cũng không còn.
Mỗi ngày, Trúc Linh vẫn thường xuyên gọi cho Vân để nói chuyện và động viên, cùng nhau cố gắng vượt qua khoảng thời gian khó khăn này.
Có một lần, đang nói chuyện với Vân như mọi khi thì Trúc Linh nhận thấy cách Vân nói chuyện rất lạ, cả tiếng nói cũng thay đổi dần.
.
.
.
Bỗng nhiên Vân hỏi:" Nếu như nói chuyện với người lạ thì Trúc Linh có sợ không?"
...
Thoáng hoảng hốt nhưng kịp định thần.
Linh đáp: " Người muốn gì?".
- "Mặc dù tôi làm theo lệnh của thầy bên đó, nhưng đi theo người phụ nữ này bữa giờ, thấy người này rất hiền và kiên cường... nên chúng tôi đã "HÀNH" nhẹ lắm rồi.
Nếu mà làm thẳng tay thì người này cũng không sống tiếp được...
nhưng tôi sẽ ngừng tay. Tôi không thể hại người này nữa!!! Tôi biết, tôi làm vậy tôi sẽ bị bắt về và sẽ bị giết chết vì đã không nghe lời, tuy chúng tôi là binh nhưng không có nghĩa chúng tôi không có trái tim. Chính sự lương thiện của người này đã cảm hoá tôi và tôi chấp nhận hy sinh, nhưng nếu tôi bị bắt về thì người khác sẽ đến và người đó mạnh hơn tôi, nên tôi nói bạn của Vân làm gì thì làm nhanh đi chứ không là mạng sẽ không giữ được, vì thầy chúng tôi sẽ làm mạnh hơn và không tha cho mạng sống người này đâu".
Linh lặng đi và dường như không tin vào những gì mà mình nghe được.
Cô gọi ngay cho Quốc và xin anh hãy giúp Vân, đừng bỏ Vân vào lúc này.
Hôm sau, Vân và Linh hẹn gặp nhau trên đường qua nhà Linh. Nhưng sau đó, Vân đã gặp tai nạn. Cô liền gọi cho Linh đến giúp đỡ.
Linh nói rằng cô đã biết trước Vân sẽ gặp tai nạn mà vẫn không ngờ là nó lại nhanh đến như vậy...
Sau khi đến bệnh viện băng bó vết thương, Vân chỉ biết khóc mà thôi.
Trung bất lực nhìn Vân mà không thể làm gì được với cái 'thân xác' giờ còn lại là đóm linh hồn vật vờ, chỉ có thể đi theo Vân, muốn giúp đỡ nhưng không thể nào làm được gì.

CHƠI NGÃI (phần 3)

Sau đó Trúc Linh đưa Vân về nhà.
Trúc Linh nói với cô:
- “Chị nằm nghỉ ngơi đi! Chút nữa em sẽ mua đồ ăn mang qua cho chị. Giờ em sẽ không bỏ chị đâu cho dù em đang rất bận học và bận chuyện gia đình”.
Sau khi Trúc Linh về rồi, chỉ còn lại mỗi Vân và linh hồn của Trung ở trong nhà.
Trung nói với cô rằng:
- “Bây giờ mặc dù xác của anh vẫn còn nhưng bị lạc hồn như vầy thì dương khí tự có của anh cũng còn một chút để anh có thể giúp cho em sống và cũng vì chính cái dương khí đó mà em có thể thấy được anh”.
Vân trả lời trong sự mệt mỏi tột độ:
- “Em đuối lắm! Nhưng nếu anh cho em cái dương khí đó để phục hồi sức lực thì khi mà gặp được người có thể giúp cho anh xác hoàn lại hồn cũng vẫn ko đủ lực và anh sẽ trở thành linh hồn thực sự, ko bao giờ có thể trở về với thể xác của mình được nữa”.
Sau khi nghe những câu nói của Vân, Trung vẫn giữ thái độ kiên quyết:
- “Cho dù có như thế nào thì anh cũng phải giữ mạng cho em trước đã, anh ko thể nào để em cũng sẽ trở thành một linh hồn giống như anh. Em cố gắng đi!
Anh tin là với sự cố gắng của tất cả mọi người, họ sẽ cứu được em”
Rồi sau đó, linh hồn Trung nắm lấy cánh tay Vân, cô cảm thấy dường như lịm đi với một sức lực vô hình nào đó.
Và khi cô tỉnh lại thì đã ko còn nhìn thấy Trung nữa! Nhưng cô cảm thấy mình đã khỏe hơn rất nhiều.
Rồi ngày qua ngày, cô đều sống vật vờ với một cơ thể yếu ớt không có sức sống. Sức khỏe cô xuống dốc trầm trọng, cô vẫn kiên trì, đều đặn đi xuống Tiền Giang để gặp thầy Mười- người thầy đã cho thuốc cô uống trước đó, cho đến khi thầy Mười thấy rằng BÊN KIA nhất định ko chịu nhượng bộ! Ông nói với cô:
- “Tui nhất định phải lên thành phố một chuyến, vào ngày này giờ này, cô hãy ra bến xe đón tui nha!”
Vân gật đầu.
Cho đến ngày thầy Mười lên Sài Gòn để qua nhà Vân, cô nhờ Hiếu – e trai ruột của Vân, lên bến xe đón dùm vì cô ko còn sức lực để đứng dậy.
Khi đến nhà, thầy Mười bèn viết những bùa chú trấn các cửa ra vào và tất cả các phòng, khắp nhà của Vân. Ông nói:
- “Tui đã trấn hết nhà rồi! Tạm thời có thể ngủ yên, nhưng nếu như người thầy đó kết hợp với nhiều thứ nữa tui sợ rằng tui ko thể nào cứu dc cô”.
Hiếu cầu xin với giọng khẩn thiết:
- “Xin thầy hãy cố gắng cứu giúp chị con! Vì đã một thời gian rồi nhưng bệnh tình càng ngày càng nặng...”.
Thầy Mười trả lời:
- “Tui theo nghề này gần hai mươi mấy năm nay, chưa thấy lần nào khó như lần này! Nhưng tui sẽ cố gắng hết sức vì thầy trên tui bảo rằng dù có phải bỏ mạng tui cũng phải cứu được chị anh! Cho nên, nếu như tui còn sống thì chị gái anh sẽ ko bao giờ chết đâu”. Nói xong, ông liền về lại Tiền giang.
Qua ngày hôm sau, Quốc liền về Việt Nam. Anh lập tức gọi điện cho Vân để hẹn gặp cô, cô đã phải nhờ Trúc Linh dẫn đến gặp Quốc. Quốc hỏi Vân :
- ” Bà sao rồi? Nhắm có ổn ko? Bà cố gắng đi, đến h tôi vẫn đang tìm người để có thể giúp bà. Bên đó tôi có quen một người bạn, người đó hứa là sẽ kiếm cho tôi 1 người thầy giỏi nhất để có thể cứu bà!
Anh ta có cho tôi một viên đá, nói là có thể trừ bớt tà khí nào đó giúp bà. Với một ng bình thường, họ sẽ thấy nó ko có gì đặc biệt, nhưng với những người biết về tâm linh nhiều như tôi sẽ biết bên trong nó có một thần lực rất lớn, anh ta dặn tôi là phải giữ thật kỹ, phải giữ viên đá nằm từ hông trở lên phần trên. Không dc để vào những nơi dơ bẩn hoặc ngồi lên hoặc bỏ vào túi quần nào đó vì sẽ mất đi thần khí vốn có của nó. Cho nên, dù vẫn đang ở trên máy bay, tôi vẫn luôn cầm trên tay, ko dám để ở đâu hết”.
Vân nhìn Quốc tỏ vẻ biết ơn:
- “Tui ko nghĩ rằng ông lại có thể vì tui nhiều đến như vậy!”
Quốc đáp:
- “Bạn bè mà, làm sao tôi có thể để bà chết như vậy được??! Bà chờ tôi đi, tôi hứa với bà tôi sẽ cứu bà mà”
Vân nói với Quốc rằng nhiều lúc cô chịu không nổi nữa, cô sẽ liều chết với Thảo và sẽ tìm đến Thảo.
Quốc liền ngăn cản!
- “Bà phải hứa với tôi rằng cho dù có như thế nào cũng ko dc tìm đến con nhỏ đó. Vì như thế, nó sẽ còn kêu ng khác giết chết bà nhanh hơn nữa... Thì làm sao tôi có thể đủ thời gian để tìm dc ng giúp bà? Giờ bà hãy cố gắng đi, còn mọi chuyện còn lại ...”
Chợt Trúc Linh chen vào cuộc nói chuyện giữa Vân và Quốc:
- “Để a lo hết đúng không?”
- “Ừ! Hai chị em yên tâm, tôi không để qua mọi chuyện như vậy đâu” Quốc đáp.
Sau đó Vân ra xe trở về nhà, nhưng ko hiểu tại sao cô bỗng quên đi chuyện Quốc dặn. Cô bỏ túi xách có viên đá vào trong cốp xe. Chạy được một đoạn, cô mới chợt nhớ ra rằng mình đã quên mất một điều hệ trọng!
Viên đá Quốc đưa cho Vân

CHƠI NGÃI (phần 4)

Về nhà, ngày lại qua ngày, Vân sống vật vờ như một cái xác không hồn, khi lúc sốt, lúc tỉnh, lúc thì mê man... và ko có tối nào, cô có thể ngủ yên giấc được. Ngày thì sống vật vờ như một bóng ma, lúc thì khỏe như ko có bệnh tật, lúc thì ko còn một chút sức lực nào như một người chuẩn bị tiến tới cái chết.
Mỗi ngày, cô đều ói ra máu từ sáng cho đến tối, cô ko còn biết rằng mình có “đang sống” hay ko nữa! Lúc nào cô cũng nằm ở nhà, ngắm nhìn tất cả mọi thứ xung quanh mình- tất cả đều rất tăm tối, âm u; như một thế giới đầy màu đen và sự chết chóc đang hiện hữu ngay trước mắt mình.
Và rồi, một đêm nọ, cô nghe tiếng nói của một cô gái đang gọi tên cô:
- “Chị ơi, cứu anh e đi! Anh em càng ngày càng yếu đi, và dường như kể cả một linh hồn cũng ko thể giữ được nữa. Em dẫn anh của em về quê để tìm ba mẹ cầu cứu, nhưng lúc nào đến cũng có rất là nhiều linh hồn nắm giữ và không cho hai đứa em đến gần. Có lúc tụi em muốn đi theo những linh hồn đó để tìm ông thầy hại chị, nhưng sức của hai anh em em yếu quá, ko làm được gì chị à”.
Đêm nào Vân cũng đều nghe tiếng cô gái đó nói với cô như thế, và cô cũng ko còn nhìn thấy được Trung kể từ cái ngày cô bị bệnh nặng. Nhưng cô cũng không hiểu tại sao cô lại có thể nghe được tiếng của cô gái ấy. Cô chợt nhớ, mình cũng có một người bạn biết về tâm linh và xem bói nhiều, cô ấy tên là My.
Cô bèn gọi cho My nhưng hiện tại My cũng ko có ở Việt Nam. Cô bận đi du học ở Nhật.
Vân nói với My:
- “Không hiểu sao chị lại có thể nghe tiếng của cô gái kỳ lạ đó và có thể nhìn thấy được những linh hồn khác?”
My bảo rằng:
- “Vì khi chị bị người ta làm ngải như vậy, cơ thể của chị dần yếu đi, tiếp xúc với nhiều khí âm, dương khí cũng dần yếu đi, âm khí nổi trội lên rất nhiều. Có thể nhìn thấy được những linh hồn rất mạnh đang ở xung quanh mình là không có gì khó hiểu, chỉ là do người ta ko biết mà thôi! Nhưng... dương khí càng ít đi và âm khí càng lên đồng nghĩa với việc chị đang tiến gần đến cái chết.
Mai em sẽ về Việt Nam! Em cũng mới quan sát tình hình xong. Trung gặp nạn nặng lắm rồi, em sẽ cứu Trung nhưng nếu không về Việt Nan e sẽ không làm được gì. Tối mai gặp ở nhà chị nhé!”- rồi My gác máy, tức tốc chuẩn bị hành lý để kịp chuyến bay về Việt Nam.
Tối hôm sau, My đến nhà Vân. Cô lập một bàn cúng.
- “Em phải lập trận mà lúc trước e đã từng học qua nó. Linh hồn của Trung ngày càng mờ dần. Em lập trận này xong chị nhớ để nguyên trạng thái của nó, sẽ có lúc cần đến! Em sẽ lấy thêm một chút khí từ trận này để chị có thể kéo dài mạng sống” – My nói với Vân.
Vân nhìn thấy trên bàn cúng có năm lá cờ năm màu, năm ly nước, một bình hoa, một bát nhang, có ba cây nhang to mà ngày tết ngta thường hay cúng. Vân liền nghĩ “Ba cây nhang này mà tàn hết chắc cũng vài ba tiếng...”
Nhưng khi My đốt nhang cúng xong, lửa từ cây nhang cháy nhanh đến mức cô không thể tin được vào mắt mình! Chỉ 15 phút thôi là nhang đã tàn.
My dặn cô:
- “Chị để nguyên bàn này cho em, đừng dọn đi nhé! Em cho chị một nhánh cây dâu tằm ăn này đặt trong phòng để trừ tà. Mai em phải quay về Nhật rồi! Đến lúc cần thì em sẽ gọi điện cho chị và chỉ cần chị làm theo những gì em dặn là được.
Cho dù có như thế nào đi chăng nữa chị cũng phải cố gắng kiên cường nha chị! Em và anh Quốc sẽ hợp tác để tìm cách giúp chị, chị nhớ dù có như thế nào cũng không được bỏ cuộc nghe không!!??”
Sau khi My dặn dò Vân, cô liền bắt taxi ra sân bay để trở về Nhật Bản. Tối hôm đó, Vân chợt nghe tiếng của Trung nói rằng
- “Anh đau quá vân ơi! Cứu anh với!!!”
Và cảnh tượng trước mắt của Vân khiến cô không thể tin vào mắt mình. Cô nhìn thấy hình bóng của Trung mờ mờ ảo ảo, nhưng Trung không còn đi trên mặt đất mà bay xung quanh phòng cô như không thể kiểm soát dc linh hồn của mình.
Vân hỏi Trung:
- “Trong thời gian qua anh ở đâu?”
Trung nói rằng:
- “Thầy Mười đã đến trấn phòng của Vânvà để cho a trốn những linh hồn của thầy bên kia”
Vân đã ở suốt trong phòng của cô nhưng vẫn không hề thấy dc Trung.
Vân nói:
- “Nếu như vậy là đã bình yên rồi! Vậy tại sao ngày hôm nay anh lại đến nông nỗi này?”
Trung nói anh đã nhìn thấy rất nhiều linh hồn của thầy Mười trấn giữ phòng của Vân nên Vân được bình yên. Nhưng phía bên bùa Lỗ Ban rất sợ những thứ bẩn thỉu. Chiều nay có cô gái tên Ny đến nhà thăm Vân, nhưng Ny đang ở trong ngày “đèn đỏ”. Ny đã mượn toilet của cô để tắm rửa, vô tình “thứ bẩn thỉu” bên bùa Lỗ Ban hay gọi- đã đuổi những linh hồn bảo vệ ngôi nhà đó đi nơi khác.
Thế là nhà Vân mất đi sự bảo vệ vốn có. Trung nói đó chính là lý do tại sao thầy hại Vân ngày càng mạnh hơn và đã bắt Trung đi.
Ngay lúc đó, Vân nhìn thấy linh hồn của Trung mờ ảo với sợi dây trói màu trắng phát ra ánh sáng nhạt càng ngày càng siết chặt lấy linh hồn anh. Anh rên la đau đớn nhưng lúc này Vân hoàn toàn bất lực, cô chỉ biết ôm đầu nhìn người đàn ông yêu mình quằn quại.
Hai đêm liên tiếp như vậy khiến cô không thể nào ngủ được. Đã tiều tụy càng thêm tiều tụy. Vân gọi điện cho Ngân và Trâm, nhờ họ đến ngủ chung với cô vì càng ngày, cô càng sợ cảm giác cô đơn, một mình chống chọi với những thứ kinh khủng đang xảy ra xung quanh cô. Vân tâm sự về chuyện của cô cho Trâm và Ngân nghe, hai người họ cũng tin Vân vì trước đó khi họ ở Kiên Giang cũng hay nghe nhiều về những chuyện tương tự như vậy.
Đêm ấy, khi đang nằm nói chuyện với Vân, chợt Ngân mở to mắt lên và lấy tay khều Vân, miệng há hốc kinh ngạc không thốt lên được tiếng nào.
Sau một lúc Ngân hoàn hồn, Ngân nói rằng cô đã thấy 1 bóng trắng bay mờ mờ trên trần phòng nhà Vân. Lúc đó Vân biết rằng Ngân đã nhìn thấy ai, cô chỉ còn biết lặng lẽ khóc mà thôi.
Vân nói:
- “Hai người có thể ở đây với tui vài ngày được ko? Một mình tui thật sự không chịu nổi”.
Ngân và Trâm suy nghĩ một hồi rồi họ trả lời rằng họ rất sợ, nhưng họ sẽ cố gắng ở lại đây vài ngày chứ họ không thể bỏ mặc Vân chống chọi với những thứ này một mình được.
Hôm sau, My liền gọi về cho vân! My nói rằng linh hồn của Trung bây giờ đang bị bắt và đang rất yếu, thời gian chỉ còn ba ngày nữa, linh hồn anh sẽ bị hồn bay phách tán vĩnh viễn, không thể nào siêu sinh.
- “Ngày mai chị mua đồ về lập trận giúp em để có thể cứu dc linh hồn Trung. Bây giờ chị ra ngoài xem thử ba cây nhang và những bông hoa của em có còn đó ko?”
Vân mới chợt nhớ đến bàn trận của My ở ngoài ban công cách đây hai tuần. Cô chạy ra đó xem và dường như không tin vào mắt mình:
Hoa vẫn đang còn tươi, ba cây nhang đó vẫn đứng yên với những tàn của nó mà trong khi hai tuần nay, mưa gió rất to, tại sao nó không hề bay đi hay rớt tàn? Mà bình thường tàn nhang chỉ cần một cơn gió nhẹ cũng đủ khiến nó bay mất tiêu rồi.
My hỏi lại:
- “Tất cả bàn cúng của em vẫn còn bình thường đúng k chị? Chị ra ngoài mua cho em bốn cây đèn dầu, ba mươi hai chung đèn cầy nhỏ, nếp và bốn thứ đậu bốn màu. Chị vô phòng lấy thêm những lá đâu tằm ăn hôm bữa kết hợp cộng với ba tấm hình của Trung để em lấy dương khí và giành linh hồn của Trung lại!”
Một lần nữa, cô lại nhờ Hiếu em cô mua những thứ My dặn, vì hiện tại Vân không còn sức để di chuyển.
Sau khi mua về, My gọi điện chỉ cho Vân thế lập trận. Vân phải dùng một cái mâm hình chữ nhật lớn để bỏ đồ vô cho đúng thế trận mà My nói.
Bốn cây đèn dầu đặt ở bốn góc mâm. Ba mươi hai chung đèn cầy bao bọc quanh cái mâm đó. Ba tấm hình của Trung để ở giữa mâm và cô phải vuốt những tàn nhang rớt lên trên những tấm hình.
Vân ngạc nhiên vì những cơn mưa gió đã qua vẫn không làm cho tàn nhang bay rớt đi nhưng khi tay Vân vừa vuốt nhẹ thì những tàn nhang đó lại vỡ vụn ra như hạt cám, rớt xuống những tấm hình của Trung. Những lá dâu tằm ăn đặt trên những tàn nhang đã rớt xuống, năm loại gồm có nếp và bốn loại đậu bốn màu rải thành từng dòng như những làn sóng, những cánh hoa cúc được ngắt ra rải đều trên những nếp đậu, cô đốt tất cả đèn dầu và nến lên. My dặn cô phải đốt đèn dầu ba ngày ba đêm, không được để cho nó tắt. Còn những chung nến đó, hết rồi thì vẫn để nguyên như vậy.

Hình ảnh của Trung trước khi gặp Thảo

CHƠI NGÃI (phần Cuối)

Đêm thứ 1 thật là bình yên.
Đêm thứ 2 cũng bình yên như thế.
Nhưng đến đêm thứ 3 thì ko còn sự bình yên như vậy nữa rồi.
Tối đó Vân đang ngủ, nửa tỉnh nửa mê, chợt cô nhìn thấy có một bóng đen đang ngồi bên cạnh cô, vóc dáng cao to hao hao Trung. Trong cơn mơ màng đó, bóng đen ngồi cạnh cô tự xưng là Trung, nhưng khi cô choàng mở mắt ra bừng tỉnh lại... cô nhìn thấy trước mặt cô là một khuôn mặt nhơ nhớp máu, Vân rất bàng hoàng và sợ hãi. Cô cố bình tĩnh nói rằng:
- “ Anh không phải Trung! Nếu anh đúng là Trung sẽ ko đối xử với tôi như vậy!”
Ngay lúc đó, cánh cửa phòng của cô như được một ai đạp tông vào, cô quay lại nhìn thì thấy linh hồn Trung bay lại đạp thẳng vào bóng đen đang hù dọa cô, ngay lập tức bóng đen liền biến mất.
Trung quay lại bảo Vân:
- “Cố gắng mà qua thời gian này đi, anh còn yếu lắm nên không bảo vệ được em nhiều đâu. Nếu có ai nhận là anh thì em đừng tin, binh bên thầy hại em giả dạng đó!
Sau khi anh hồi phục lại, anh với Tiên sẽ tìm đến người thầy bên kia để tìm cách phá bàn trận mà ông ta đã lập ra để hại em cho dù có phải chết! Hai anh em anh cũng ko thể nào để mọi chuyện tiếp diễn như vậy được”.
Vân chỉ biết lặng lẽ thất thần gật đầu. Cô còn không biết rằng bây giờ mình đang sống hay mình sắp chết?? Liệu cô có còn bình tĩnh trước mọi sự việc xảy ra cho đến ngày cuối cùng hay ko?!!
Hôm sau My tiếp tục gọi về cho Vân, My nói rằng cô đã điều tra được thông tin thầy phía bên Thảo. Ông ta ở Bình thuận Tháp Chàm, thuộc bên đạo Bà la môn và đã chặt năm đầu người còn sống để luyện ngải Ngũ hành.
- “Cái này khó phá lắm đó chị và độ tàn ác thì cũng ko tưởng! Sức em có giới hạn chỉ biết được tới đây thôi. Cái em có thể làm được là tạm thời giữ mạng cho chị. Em, thầy Mười và a Quốc đều hợp tác giữ mạng cho chị nên chị mới sống được tới giờ. A quốc vẫn đang tìm người đến cứu chị, chị kiên trì nha! Chị phải cố gắng chịu đựng, chắc em sẽ không gọi điện về cho chị nữa nhưng chị hãy nhớ lúc nào mọi người cũng ở bên cạnh chị”- My nói.
Nhưng thực sự giờ đây, chỉ có Hiếu em trai của Vân và Trúc Linh là hai người thường xuyên ở cạnh Vân nhất. Họ an ủi và giúp Vân có thêm nghị lực để bước tiếp mỗi ngày.
Cho đến ngày 17/10/2014.
Đối với Vân, đó là ngày kinh khủng nhất!
Cô cảm thấy sức khỏe của mình càng ngày càng yếu đi, thở ko nổi, nói ko được, tay chân dường như ko còn chút sức, kể cả uống nước cũng ko thể nào uống dc. Hiếu em cô ở bên cạnh chăm sóc trong những ngày này.
Nhìn thấy chị mình như vậy, anh ko cầm được nước mắt. Vân nói với giọng yếu ớt:
- “Không lẽ đây là ngày cuối cùng của mình sao?”
Khi Vân từ từ lịm đi, cô nghĩ rằng đời mình coi như xong! Cảm giác hiện tại như muốn trút hơi thở cuối cùng.
Hiếu thấy vậy sợ quá bèn gọi ngay cho anh Quốc cầu cứu:
- “Anh ơi!!! Mau cứu chị em đi, nếu ko sẽ không còn kịp nữa!”
Quốc trả lời:
- “Anh biết rồi! Anh sẽ đi luôn bây giờ để kịp cứu chị em. Anh cũng chỉ mới biết được người có thể cứu được Vân thôi! Nhưng anh vẫn sẽ đi thử mặc dù k biết như thế nào, em giữ chị em dùm anh, ở bên cạnh và đừng đi đâu hết”
Do quá mệt mỏi vì đã thức 2 ngày 2 đêm để coi chừng và chăm sóc cho Vân nên Hiếu đã ngủ thiếp đi lúc nào không biết.
Đến sáng, Vân mở mắt ra và tỉnh lại, cô cảm thấy mình khỏe hơn bao giờ hết.Ngay lúc này đây, sau bao nhiêu ngày vật vã đối diện với thần chết, cô thấy rằng mình ĐANG SỐNG! SỐNG THỰC SỰ. Cô liền bật dậy đi tìm cái gì đó để ăn để xoa dịu bao tử đang gào thét vì đói. Đến trưa, Hiếu giật mình ngồi dậy và tự trách mình đã ngủ quên, nhưng khi Hiếu thấy Vân đi lại trong nhà bình thường, anh tỏ ra ngỡ ngàng và tự hỏi ko lẽ a Quốc đã kiếm dc người cứu được chị anh? Hiếu thấy Vân đi lại và ăn uống bình thường, anh bèn thở phào nhẹ nhõm.
- “ôi giông bão đã qua rồi! Chị mình sống rồi!”
Ngày 20/10/2014
Ly gọi điện cho Vân và hẹn cô ra quán cà phê đường Mai Văn Vĩnh quận 7.
Khi vừa gặp được Ly, Vân ôm chầm lấy Ly và khóc nức nở ...
- “Ly ơi, chị sợ lắm, chị sợ rằng sẽ ko còn được gặp bất kỳ người nào nữa và chị càng không tin rằng ngày hôm nay chị được gặp và được ôm chầm lấy em...”
Ly hỏi cô:
- “Chuyện gì? Chuyện gì mà chị khóc? Chị nói cho em nghe!!!” – Cô đi cùng Vân bước tới chỗ ngồi.
Vừa ngồi xuống ghế, Vân kể hết mọi sự tình. Cô nói rằng bốn tháng vừa qua chính là giông bão cuộc đời của cô, chỉ mới bốn tháng thôi nhưng cô đã xuýt chút nữa không còn nhìn thấy được mặt trời.
Sau khi nghe hết câu chuyện Vân kể, Ly hỏi:
- “Vậy không lẽ Trung không còn tồn tại hay sao chị?”
- “Chị cũng không biết nữa vì bữa giờ chị ko còn nghe hay còn dc nhìn thấy Trung nữa, nhưng giờ chị được sống rồi em” – Vân trả lời.
Ly động viên Vân:
- “ Giông bão qua rồi thôi mình cố gắng lại từ đầu đi chị, rồi mọi chuyện cũng sẽ qua”.
Ngày hôm sau, Quốc gọi điện cho Vân và hẹn gặp cô ở gần nhà Quốc. Vân nhờ Trúc Linh đưa mình đến đó.
Quốc nhìn thấy Vân với một ánh mắt mệt mỏi, Quốc hỏi
- “Bà sống rồi hả? Bà có thực sự sống ko?” – với 1 ánh mắt ngỡ ngàng nhưng vẫn lo sợ về sức khỏe của cô- “ tui về Việt Nam cũng chỉ để xác minh bà còn sống hay ko. Thầy đó giỏi lắm! Nhưng tui thấy cũng khó thắng bên kia. Bà nghe lời tui, an dưỡng nghỉ ngơi và cố gắng lấy lại sức khỏe, mọi chuyện còn lại cứ để tôi lo! Còn thằng kia, tôi sẽ kiếm cách cứu nó sau. Đừng làm gì hết và đừng tìm Thảo nghe chưa?”
Vân gật đầu trả lời:
- “Tôi còn làm gì được nữa bây giờ?”
Một thời gian sau, Vân vẫn sống một cuộc sống bình thường.
Rồi một ngày đẹp trời, Vân tình cờ nhìn thấy Trung. Cô đã rất ngạc nhiên và tự hỏi tại sao cô có thể nhìn thấy được linh hồn Trung.
Trung nói với Vân rằng em gái anh đã bị bắt và hy sinh trong khoảng thời gian tìm ông thầy hại cô, Tiên đã cố gắng tìm cách níu kéo những linh hồn làm tay sai cho thầy bên kia để anh có thể chạy thoát và tìm đường về.
Giờ đây, Anh cũng không còn khả năng làm được gì nữa.
Sau khi đã bị ép rời bỏ khỏi thân xác, anh mới biết được rằng một linh hồn thực sự quá vô dụng khi bản thân không có bất kì thần lực nào. Quốc đã cứu anh và thu nhận về để Trung ở bên cạnh Vân, có thể coi ngó cô dùm cho Quốc.
Anh nói:
- “Vào Ngày 11/11, thân xác của anh và linh hồn đang ngự trị ở bên trong sẽ sang Nhật để làm việc. Điều anh có thể làm bây giờ chỉ là chờ thôi. Em hãy đợi anh, anh sẽ tìm mọi cách để được quay về với chính thân xác của anh”
Ngày qua ngày, tháng qua tháng, Vân đã có thể sống một cuộc sống bình thường, linh hồn Trung luôn luôn bên cạnh bảo vệ cô. Ngoại trừ cô ra, dường như ko còn ai có thể thấy được Trung.
Một thời gian sau, dượng của Trung gọi điện cho Vân nói rằng Trung và Thảo đã thực sự chia tay và không còn hôn ước gì hết. Vì trước đó, Thảo ở chung với hai đứa e gái sinh đôi kế tiếp của Trung và thường xuyên đi đêm từ vài ngày đến một tuần là chuyện bình thường. Chú ruột Trung nhờ vài người bạn để theo dõi thì phát hiện được Thảo thường xuyên hay đi Vũng Tàu hay tỉnh lẻ nào đó với những chàng trai lạ.
Sau sự thật đó, thì hôn ước cũng không còn nữa và hai đứa em gái của Trung phải dọn ra ở riêng.
Vân nghĩ có lẽ mọi chuyện cũng sẽ kết thúc ở đó.
Một năm sau...
Vào một ngày Vân hẹn đưa giấy tờ cho một người bạn ở khách sạn “Anh Và Em” trên đường Lý Tự Trọng.
Cô tiến lại gần quầy tiếp tân, và cô không tin được rằng cô được gặp lại Thảo.Cô giả vờ không quen biết Thảo và nhờ Thảo cầm một xấp giấy tờ đưa dùm cho bạn của mình.
Khi Thảo nhìn thấy Vân, Thảo không dám nhìn thẳng vào cô và tay chân Thảo run lẩy bẩy. Vân cứ giả vờ như mình ko nhìn thấy điều đó, cô vào đưa hồ sơ rồi đi ra.
Một tuần sau khi gặp Thảo làm việc tại khách sạn “Anh và Em”, Vân lại bệnh miên man, lúc bệnh lúc khỏe giống như cô bị bệnh giả. Đi khám kết quả chẳng có gì. Điều đó khiến cô nghi ngờ rằng có thể cô tiếp tục bị Thảo bỏ bùa.
Hôm sau, cô tìm được một người thầy tin cậy để hỏi về vấn đề bùa ngải và mới biết được rằng Thảo lại tìm một người thầy khác hại mình, cũng lại hại cho chết, nhưng ng thầy này yếu hơn, chỉ đủ sức làm cho cô bệnh nặng chứ không lấy được mạng của cô.
Cô gọi điện về cho thầy Mười thì thầy nói tháng vừa rồi ông cũng bị bệnh rất nặng, cứ tưởng rằng ko qua nổi nhưng giờ đã bắt đầu khỏe lại. Cô liền tìm hiểu người thầy trước của Thảo lý do tại sao lần này không phải chính ông ta ra tay mà lại là một người khác thì mới biết rằng ông thầy đó đã phải đấu với người bạn của Quốc, nhưng vì đấu ko lại nên đã CHẾT rồi! Đó gọi là Ngải phản.
Người thầy sau này của Thảo, sau khi không giết được Vân cũng đã bỏ cuộc.
Cuộc đời ngắn ngủi lắm, chúng ta không thể nói trước được điều gì cả. Số phận chúng ta còn thua cả một cái nồi cơm điện, vì nồi cơm điện còn có bảo hành, còn chúng ta thì không, nhưng hãy luôn sống tốt và làm việc lương thiện. Bạn sống đúng với lương tâm của mình bạn sẽ không sợ bất cứ điều gì, cho dù có bị ai đó ganh ghét đố kỵ thì vẫn có người cứu sống bạn. Người tốt sẽ luôn được nhiều người giúp, mà người xấu sẽ có nhiều hồi kết ko tốt. Đó chính là “ác giả ác báo, gieo nhân nào gặt quả nấy”.
Thảo hiện tại vẫn đang có một cuộc sống bình thường, nhưng tôi tin vào luật nhân quả sẽ không bỏ xót một ai. Còn Trung vẫn chung thủy với mối tình của mình, vẫn đi bên cạnh Vân và tìm cách lấy lại thể xác mình vào một ngày không xa.
Đây là hình của Thảo, người đã nhờ thầy hại Vân


Không có nhận xét nào:

BÀI VIẾT MỚI

Au_To_Cad 2023 Toàn năng 1 Click kích hoat 500 license.(Luy ý là cài Online)

  Au_To_Cad 2023 Toàn năng 1 Click kích hoat 500 license.(Luy ý là cài Online) Link : (Pass: Cubin@123) https://drive.google.com/file/d/14...

Blog Archive

728x90 AdSpace

Post Bottom Ad

Responsive Ads Here

Pages