Em đã bắt đầu yêu anh
"Khoảng cách xa nhất không phải là sự sống và cái chết, mà là người lâu nay ta tìm kiếm lại ở ngay bên cạnh nhưng ta không hề hay biết". Em đã đọc được ở đâu đó câu này và thấy đúng. Nó đúng với nhiều người, cứ ngày qua ngày, tháng qua tháng mải miết đi tìm cho mình một nửa, để rồi đến khi chợt nhận ra chàng trai hay cô gái mình đang tìm kiếm luôn ở bên cạnh bấy lâu nay. Nó đúng, ít nhất là cả với em nữa.
Em vô tình gặp, không thể nhớ nổi anh là ai trong số những người em đã gặp ngày hôm ấy mà lại nhắn tin làm quen em. Một cái tên lạ hoắc, một khuôn mặt em lại càng không biết, nên thực sự em không một lần để mình mảy may nghĩ đến, hay tò mò xem anh là ai. Em hồn nhiên nói chuyện với anh và chưa bao giờ nói với ai nhiều như thế, lâu như thế, nhất là khi người đó lại là con trai.
Đông tây kim cổ, từ chuyện trong nhà đến ra ngoài ngõ, có khi cả chuyện vui buồn than thở, em đều nói anh nghe. Cứ vô tư thế thôi, em còn chẳng bao giờ để ý đến những câu: "Anh sẽ xếp hàng để có cơ hội tìm hiểu em" hay "Cô cứ đi chậm đi, anh sẽ học cách đi chậm để được đi cùng cô" mà anh nói là thật hay đùa nữa.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét