Làm ơn chỉ đường cho tôi .
"làm ơn chỉ đường cho tôi"Hôm ấy , vào khoảng 23h33p đêm . Tôi đã dừng lại trước một người con gái đứng trong bụi cây trên đường đi về nhà .
Chân cô ấy ốm một cách bất thường , và cứ run lẩy bẩy như thể khó khăn để giữ vững được cơ thể. Cánh tay cô mỏng dính . Chiếc áo trắng 2 quai sộc sệch . Tôi không thất được mặt cô ấy . Tôi thấy có điều gì đó thực sự không ổn ở đây .
Cô ấy liên tục thở khò khè rất to như thể bị gì đó . Tôi chắc chắn cô ấy đang muốn nói chuyện với tôi , nhưng lại không cất lời .
"Ơ.... Ừ....! Cô làm gì đi đâu ở bụi cây muộn như vậy ?"
Cô ta vẫn im lặng .
Tôi nghĩ sẽ tốt hơn nếu đi khỏi nơi đây .
Bất chợt cô ta cất giọng . Cô ta nói địa chỉ nhà tôi . Cô ta nói chính xác tất cả từ ngõ ngách tên làng xóm .
Tôi giật mình và sợ hãi tôi trả lời :
"Tôi- tôi không biết nó ở đâu cả , cô cô nhầm rồi " . Tôi quyết không muốn dính líu gì tới cô ta .
Cô ta nép mình vào bụi cây hơi khuỵ người xuống dường như sắp ngã . Rồi cô ta lảo đảo lao người về phía trước và tan biến trong ánh điện lập loè ấy . Thật kinh khủng tôi không tin nổi vào mắt mình . Tôi tự tay tát một cái thật đau vào mặt xem có phải tôi đang mơ không nhưng là sự thật .
Tôi chắc chắn tôi đã cố gắng đi đường lòng vòng hết sức khi về nhà . Tôi kiểm tra tất cả mọi góc quanh nhà khoá cổng thật kĩ rồi mới giám mở cửa vào nhà . Hôm đó ba mẹ tôi đi vắng chỉ còn lại mìh tôi ở nhà .
"LÀM ƠN CHỈ ĐƯỜNG CHO TÔI"
Giọng nói vang lên trong căn nhà tối !
Làm ơn chỉ đường cho tôi .
"làm ơn chỉ đường cho tôi"
Hôm ấy , vào khoảng 23h33p đêm . Tôi đã dừng lại trước một người con gái đứng trong bụi cây trên đường đi về nhà .
Chân cô ấy ốm một cách bất thường , và cứ run lẩy bẩy như thể khó khăn để giữ vững được cơ thể. Cánh tay cô mỏng dính . Chiếc áo trắng 2 quai sộc sệch . Tôi không thất được mặt cô ấy . Tôi thấy có điều gì đó thực sự không ổn ở đây .
Cô ấy liên tục thở khò khè rất to như thể bị gì đó . Tôi chắc chắn cô ấy đang muốn nói chuyện với tôi , nhưng lại không cất lời .
"Ơ.... Ừ....! Cô làm gì đi đâu ở bụi cây muộn như vậy ?"
Cô ta vẫn im lặng .
Tôi nghĩ sẽ tốt hơn nếu đi khỏi nơi đây .
Bất chợt cô ta cất giọng . Cô ta nói địa chỉ nhà tôi . Cô ta nói chính xác tất cả từ ngõ ngách tên làng xóm .
Tôi giật mình và sợ hãi tôi trả lời :
"Tôi- tôi không biết nó ở đâu cả , cô cô nhầm rồi " . Tôi quyết không muốn dính líu gì tới cô ta .
Cô ta nép mình vào bụi cây hơi khuỵ người xuống dường như sắp ngã . Rồi cô ta lảo đảo lao người về phía trước và tan biến trong ánh điện lập loè ấy . Thật kinh khủng tôi không tin nổi vào mắt mình . Tôi tự tay tát một cái thật đau vào mặt xem có phải tôi đang mơ không nhưng là sự thật .
Tôi chắc chắn tôi đã cố gắng đi đường lòng vòng hết sức khi về nhà . Tôi kiểm tra tất cả mọi góc quanh nhà khoá cổng thật kĩ rồi mới giám mở cửa vào nhà . Hôm đó ba mẹ tôi đi vắng chỉ còn lại mìh tôi ở nhà .
"LÀM ƠN CHỈ ĐƯỜNG CHO TÔI"
Giọng nói vang lên trong căn nhà tối !
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét